“Phía sau có phải có một đứa trẻ đang đuổi theo chúng ta không?”
Thủy Lang nhìn vào gương chiếu hậu bên ngoài ghế phụ, trong ánh sáng của đèn hậu, một cái bóng nhỏ đen cứ xuất hiện rồi lại bị xe bỏ lại phía sau.
Nhưng khi con đường đất trở nên gập ghềnh, cái bóng nhỏ ấy lại nhanh chóng hiện lên.
Từng là người theo chủ nghĩa vô thần, sau khi xuyên không, cô tự nhiên tin vào một số điều huyền học.
Thực ra cô đã nhìn thấy từ sớm nhưng không nói ra vì sợ làm ba cô gái trên xe hoảng hốt. Nhưng không nói thì cô lại không nhịn được mà cứ nhìn, mỗi lần nhìn xong lại có cảm giác rờn rợn, không ngừng dựa gần về phía Chu Quang Hách đang lái xe.
Công an!
Chính nghĩa!
Ánh sáng!Chiếc xe dừng lại.
Thủy Lang: “?”
“Anh phải nói với em một tiếng trước khi dừng chứ!”
Giữa nơi núi rừng hoang vắng, bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng trẻ con, thật là đáng sợ!
“Là Thiết Đản!”
Đại Nha bất ngờ kêu lên, áp sát vào cửa sổ nhìn: “Đúng là Thiết Đản!”
“Thiết Đản?” Thủy Lang dịch ra gần cửa sổ, nhìn thấy một cậu bé đầu đầy mồ hôi, quần áo ướt đẫm, cô kinh ngạc đến không nói nên lời.
Từ thôn Hồng Hà đến công xã Hồng Khánh là một quãng đường không ngắn, đi xe đạp cũng phải mất một giờ. Họ đã lái xe rời khỏi công xã Hồng Khánh một lúc lâu, thế mà Thiết Đản lại cứ đuổi theo phía sau sao?
Thiết Đản thấy xe dừng lại, liền chạy nhanh hơn, rồi đột nhiên ngã sấp xuống đất.
Thân hình nhỏ bé phập phồng dữ dội, tiếng thở hổn hển vang lên rõ ràng giữa đêm khuya.
Chu Quang Hách xuống xe, đỡ Thiết Đản dậy, đưa bình nước tới miệng cậu.
Thiết Đản giống như người đang đứng bên bờ vực sống c.h.ế.t giữa sa mạc, bản năng sinh tồn ôm lấy bình nước muốn uống ừng ực nhưng bị Chu Quang Hách ngăn lại: “Uống từng ngụm nhỏ, từ từ thôi, đừng vội.”
“Mợ nhỏ.” Đại Nha đột nhiên vịn vào lưng ghế trước, ghé qua nói nhỏ: “Trước đây Thiết Đản thường mượn quần áo của mẹ cậu ấy cho cháu mặc. Bây giờ nhà cậu ấy chỉ còn lại cậu ấy với mẹ cậu ấy thôi. Cháu muốn đưa cậu ấy mười đồng, được không ạ?”
“Tiền của cháu, muốn dùng thế nào thì cháu tự quyết định.”
Nghe cô nhỏ nói vậy, Đại Nha vui vẻ mở cửa xe, bước xuống, đi đến trước mặt Thiết Đản, ngồi xổm xuống đưa cho cậu mười đồng: “Cầm lấy đưa mẹ cậu đi khám bệnh đi nhé.”
Thiết Đản vừa mới lấy lại hơi, thấy tờ mười đồng nhưng ánh mắt không có chút biểu cảm nào. Cậu bé nhìn thẳng vào Thủy Lang, trong ánh mắt có nỗi khát khao sâu sắc hơn.
Cậu bé chống người đứng dậy, bước tới bên cửa sổ ghế phụ: “Mẹ cháu cũng là người Hộ Thành, cô có thể đưa mẹ cháu đi cùng không? Đây là toàn bộ tiền của nhà cháu, tất cả đều đưa cho cô.”
Bàn tay nhỏ đen nhẻm, đẫm mồ hôi, với làn da thô ráp, nắm chặt một cuộn tiền lẻ: tờ 5 đồng, tờ 2 đồng, tờ 1 đồng, tiền xu 2 hào, 1 hào, thậm chí cả xu 1 xu, 2 xu. Nhìn qua đúng là toàn bộ tài sản trong nhà.
Thủy Lang nhìn cậu, hỏi: “Mẹ cháu là trí thức về nông thôn?”
“Vâng, mẹ cháu trước đây cũng là người thành phố. Bà rất muốn quay lại. Cô có thể…” Thiết Đản nhìn Chu Huỷ ở trong xe.
Trước đây, cô ấy còn thê thảm hơn mẹ cậu. Người trong thôn đều nói cô ấy không sống nổi qua năm nay. Nhưng sau khi được đưa đến Hộ Thành, mọi thứ đã thay đổi, gương mặt sáng sủa, trông giống như người có thể sống rất lâu.
Trong mắt Thiết Đản, sự khao khát càng thêm mãnh liệt: “Cô có thể đưa mẹ cháu về Hộ Thành không?”
“Không thể.” Thủy Lang trả lời thẳng thừng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất