Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

“Được rồi, đừng diễn nữa.”

 

Bầu không khí xúc động lập tức tan vỡ.

 

Thủy Lang lấy tài liệu ra, ném cho Vương Lão Mạo: "Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, không có khả năng lớn để quản các người. Nếu muốn khu Bình An tốt lên, thì không thể thiếu một ai trong số các cư dân khu Bình An. Các người phải dẫn dắt tôi, khi đó mới có hy vọng, nếu không thì các người cứ tiếp tục sống như thế này đi.”

 

“Chúng tôi dẫn dắt cô?”

 

Vương Lão Mạo mở tài liệu ra, một đám người còn nước mắt lưng tròng xúm lại: "Cúp Ngọc Lan? Đây là cái gì?”

 

“Tôi vừa nói rồi, cục có ý định sửa chữa khu Bình An, đã nộp đơn xin kinh phí lên cấp trên, nhưng bị từ chối. Không có tiền thì không thể sửa nhà, nhưng nhà cửa khu Bình An quá xuống cấp, nước thải tràn lan, thậm chí không có nổi một nhà vệ sinh công cộng ra hồn, bắt buộc phải sửa.”

 

Nghe Thủy Lang nói “bắt buộc phải sửa”, một đám người gật đầu lia lịa, ngoan ngoãn chờ cô nói tiếp.

 

“Những tài liệu trong tay các người là về giải thưởng cải tạo đô thị do thành phố tổ chức. Đây là lần đầu tiên tổ chức, có tổng cộng ba giải thưởng. Nội dung cụ thể các người tự xem trong tài liệu. Tóm lại, giải nhất được năm vạn tệ, giải nhì mười vạn tệ, giải ba hai mươi bạn tệ. Tôi dự định giúp khu Bình An đăng ký tham gia. Có tiền thưởng thì sẽ có tiền để cải tạo nhà cửa cho các người.”

 

Thủy Lang nhìn đám người đang không giấu được niềm vui: "Nhưng một mình tôi không thể làm được, cần phải có các người phối hợp.”

 

Người dân khu Bình An đều xúm lại nhìn tài liệu. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy tài liệu chính thức của một cơ quan như vậy.

 

Cũng là lần đầu tiên có người nghiêm túc tôn trọng họ như thế.

 

Lại còn nói rằng họ sẽ “dẫn dắt” cô làm việc!

 

Ngay lập tức, mỗi người như được trao một trách nhiệm, cảm giác tập thể lan tỏa.

 

Không chỉ chăm chú đọc tài liệu, họ còn phân tích cẩn thận và đưa ra ý kiến:

 

“Chỉ giải nhất mới có tiền thưởng cao, nếu định sửa toàn bộ nhà của chúng ta, thì số tiền này chắc không đủ.”

 

“Nhiều tiền như vậy, chắc chắn giải thưởng không dễ lấy đâu. Cán bộ Thủy, cô không phải là nhân viên phụ trách nhà ở sao? Định để ai thiết kế và cải tạo?”

 

Thủy Lang: “Tôi sẽ làm.”

 

Không khí lập tức im lặng. Người dân khu Bình An nhìn Thủy Lang từ trên xuống dưới, sau đó lại tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, bàn tán:

 

“Cái này liệu có ổn không?”

 

“Không ổn thì cũng chẳng còn cách nào khác.”

 

“Nói là muốn chúng tôi phối hợp, có phải định thu hết giấy chứng nhận nhà đất của chúng tôi không?”

 

“Nhà tôi vẫn chưa giải quyết xong vấn đề, cán bộ Thủy bỏ mặc sao?”

 

“Nhà tôi cũng chưa được giải quyết. Sao cách làm của cô ấy khác với các cán bộ trước vậy?”

 

"Bây giờ cậu mới nhận ra cách làm của cô ấy khác biệt. Trước đây cậu sợ ai, chúng ta sợ ai chứ? Giờ thì từng người trong chúng ta gặp cô ấy là như chuột thấy mèo vậy."

 

"Xem xong hết rồi chứ?"

 

Thủy Lang lại lấy thêm một xấp tài liệu: "Đây là nguồn kinh phí để sửa chữa khu Bình An. Tuy nhiên, tiền thưởng chỉ nhận được sau khi tham gia cải tạo. Muốn cải tạo thì vẫn cần tiền trước. Tôi sẽ cố hết sức giành được cả ba giải thưởng, sau đó yêu cầu cục đi vay ba mươi vạn từ quận để tiến hành cải tạo mặt ngoài và không gian bên trong khu Bình An trước.”

 

"Vay tiền?"

 

Lý Đại Đầu hít sâu một hơi: "Cô giỏi vậy sao? Còn có thể vay tiền từ quận nữa sao?”

 

Người dân khu Bình An, lần đầu cảm nhận hy vọng thực sự, nhìn Thủy Lang đầy kinh ngạc.

 

“Như tôi đã nói, tôi không đủ khả năng. Phải để cục trưởng của chúng tôi đi vay. Nhưng ngay cả cục trưởng cũng không thể tự làm được. Chúng tôi phải có các người hỗ trợ. Nếu đồng lòng, chúng ta mới có cơ hội vay được tiền và cải tạo nhà cửa.”

 

eyJpdiI6IktnUFg2QTNZSmV6UFN6UzNYdGRETFE9PSIsInZhbHVlIjoiM20rcW1aOHMrYzBJZ0U4blhoNWQ5WUdNTzBBbHdoRmxjYVp6dmMrVkdDd1hrR0hMNFVDZUtiYXp2b2NrUHpTUExickJLQ0dQSzhjMVF2ZHBTdEdLZWFTWVNqWlhDYUtoMHNUYnZUUHBXa2RjVndzcWFLT1wvd3pqZnRPanhDdkc0YVJoVGxGQ01WZVQzRnU0NEFnV2VJVzZhY29mSVwvSDlHUG1udUpMQUs1Rnpka2lKQlZzVWd3NWwySmE2STJTYk1IQWV6VVdNYW9LUkZjYVFxMXZyM1FDU0VLQlR4ZlVhMzNHRVN3ajdMSGRhcnlESThxYmhJUnFsWE0yT3I2cmpFZkxEXC9cL3BtWmZpcVZvbzIxXC9GUVNIUT09IiwibWFjIjoiYjliMjY0ZDFhYWE2YWNjZjJmYjQzMDM2OGU1NDJmOGMyMWFlNmI4NjczNjRkNGI1ZWM4M2U3ZjA3MmIyNTU5NSJ9
eyJpdiI6InZwWEZadEFmYmJIZ2dWWEJQbUxOeEE9PSIsInZhbHVlIjoiaGVqZzgyR1wvZURCRkN1RnZoZ1FvTVBzWEtvQVlNREdZaDhvZHQ5UnMwclJmWThEaE1UdGowN29NQjFXWHVMbVF2NXh1eHdaZGdub1NOWWxZYjBKYlV3PT0iLCJtYWMiOiJkMTUyNTgyZTMyNjVlOTU2ZGJiNTBhMmRhMTA0OGZiZjZjOWI1Y2VlMTZhMjZkYzNhYjNhNjY0NTU4NTRmMzU3In0=

“Có phải muốn tôi ra cửa quận ném b.o.m xăng không? Tôi còn một chai, tôi làm!”

Ads
';
Advertisement