Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Trâu Luật nhìn bảng hiệu trước cổng trường, ngạc nhiên:

 

“Trường Tiểu học Hạnh Phúc? Đây chẳng phải vẫn là ở Phúc Mậu sao? Tôi bảo cô đi đến đồn cảnh sát Bằng Bắc, sao lại kéo tôi đến trường học thế này?”

 

Ba cô bé đã theo Thủy Lang xuống xe, chỉ còn Trâu Luật ngồi trên xe hét lớn. Nhìn thấy bốn người một lớn ba nhỏ đi xa, chìa khóa xe lại bị rút đi, anh ta không còn cách nào khác đành phải xuống xe đi theo.

 

“Cán bộ Thủy, cuối cùng cô cũng đến rồi.”

 

“Chủ nhiệm, xin lỗi, lúc nãy bị kẹt chút việc ở khu Bình An, gần đây tình hình an ninh trong thành phố không tốt, ngay cả Chu Quang Hách cũng bị giữ lại. Thật ngại quá, để anh đợi lâu.”

 

Trâu Luật bước tới, sửng sốt: “?”

 

Những lời khách sáo thế này, từng chữ một đều lễ phép, lại có thể thốt ra từ miệng cô nhóc lúc nào cũng làm tôi nghi ngờ cuộc đời sao?

 

“Không sao, không sao. Các cô đều là vì phục vụ nhân dân cả.” Chủ nhiệm cư dân nghe thấy lời giải thích, lập tức xua tay.

 

“Vậy mau vào trong xem đi. Trường Tiểu học Hạnh Phúc gần ngay Ngô Đồng Lý, học sinh buổi trưa có thể về nhà ăn cơm, rất tiện lợi. Buổi tối tan học cũng không cần người đón. Lớp mầm non cũng có trong đây, Tam Nha có thể vào học ngay. Còn Đại Nha và Nhị Nha, tôi nghe nói hai bé biết vài chữ, dù phải vào lớp bổ túc nhưng ngày mai đến đây trước làm bài kiểm tra đầu vào, để giáo viên dễ dạy dỗ hơn.”

 

Thủy Lang quan sát môi trường trường học. Ngay cổng vào là sân chơi đất bùn, ở giữa có một cột cờ đỏ.

 

Một dãy nhà mái ngói đỏ có hành lang chính là phòng học, được dán đầy khẩu hiệu.

 

Trước văn phòng giáo viên có một cây cột treo chuông đồng, chỉ cần kéo dây là chuông sẽ vang lên báo giờ vào lớp và tan học.

 

Dù đến trễ chút nhưng cũng mới ba giờ hơn, học sinh vẫn còn đang học, tiếng đọc sách vang lên từ trong lớp học.

 

Nghe, nhìn, nghĩ đến việc ngày mai mình cũng có thể tới đây học, trở thành một trong những học sinh ở đây, ba cô bé không khỏi hít thở dồn dập.

 

“Được đấy.”

 

Dù sao đây cũng là những năm 70.

 

Thủy Lang đảo mắt quan sát một lượt, nhưng không thấy căn tin đâu, liền hỏi:

 

“Nhưng mà, chủ nhiệm, lúc nãy anh nói học sinh phải về nhà ăn cơm trưa. Vậy tất cả học sinh ở đây đều phải thế sao?”

 

“Đúng vậy, trường nhỏ mà. Học sinh, giáo viên đều ở gần đây, nấu ăn trong trường thì không ai mua, nên thôi về nhà ăn luôn.” Chủ nhiệm cư dân nhìn vẻ mặt của Thủy Lang, hỏi:

 

“Sao thế? Nhà cô không tiện à? Không phải Chu Huỷ đang ở nhà sao?”

 

Trong khu phố chỉ biết chị cả sẽ đi làm nhưng chưa biết chị cả sẽ đi học ở Đại học Công Nông Binh.

 

Thủy Lang tạm thời chưa nói:

 

“Khu Phúc Mậu nhiều nhà như vậy, không lẽ chỉ có từng này học sinh thôi sao? Không phải còn trường tiểu học khác nữa à?”

 

“Đương nhiên là có.” Trâu Luật đột nhiên lên tiếng:

 

“Trường này trước kia chỉ là nhà trẻ, học sinh giỏi đều đi học ở trường trung tâm Phúc Mậu rồi.”

 

“Chúng tôi ở đây cũng toàn là học sinh giỏi!” Chủ nhiệm cư dân lập tức nhấn mạnh. 

 

“Trường trung tâm Phức Mậu sáng vào học thì không cho ra ngoài, ăn cơm phải đóng tiền ăn tập thể. Người nào bận rộn không có thời gian thì gửi con qua đó là hợp lý. Nhưng cũng có nhà khó khăn, đông người, tiện ở nhà nấu cơm thì gửi qua Tiểu học Hạnh Phúc này cũng tốt. Giáo viên ở đây đều tận tâm, dạy dỗ không khác gì đâu!”

 

eyJpdiI6Ikxob3BsbWZPVzM1bFpIT1J1dU9JdWc9PSIsInZhbHVlIjoicXlTMWtxMDZxck9qZ2Rjbm93NWx0SkNJZXNXOXpWZ3NHYm1cL3hnMWJScDZLTXZqSE5aXC9qXC9Qak1VRUd5VW94bGl0aUJyRWs2NG1Cd0lBV1FqQWpxc3ptTHJqdmI3bWlRVHlwb3FzR01cL2xUUkQzZE1IclhwODlMelQ1cmxZbDZJYXJKbHpiTVZmbGdma1lubUlPTFFTK3hQcDdQVlV3MGpwUFwva01qazdodXV2SUZQTncyWHhHa3pmMFlHUWtFYWdDelp4dlgzdVlBOXpUWUp4emlTb1E4TkhJNEJUSnZYR1pDVUNhVnpvMCtkK2s3c1UreG1wZkFuRU8wb2VpVkp2VkszN2k0XC9rRkNZaHpqdWtCSWw3a3hIRVwvXC83aUR2U3lHSjFBNGcwamdrcUJaT0ppTWY0V3lWK1JpV3B6M1h1R3h6NzVtSUR3bktCNUl1WDBCYkZVZVpzVXQrRnN2UVhHZXp6aGlnRldhR0VuOVcrM2tCTUgrSmNpWXJqYkl2RWciLCJtYWMiOiJjZmUzOTI2YzU1NzFhODI0MmVkN2M4NGQ1OWJhMDBmNmQ0ZDMzNjE0NWYzMzg4MzE0OTM1MjU5OTA1OThmN2VhIn0=
eyJpdiI6ImIybk1zQVorMFA4WWZrNHB4Tm1SNVE9PSIsInZhbHVlIjoiSGw0XC9xak45ekcyVitweVwvaXBMM1wvUFBtNmJBS0FmWEs1T21VZVE0empNVDg0WXhjZms4Ulp2b1ZHQ1ZaYTJtQXZUbzdcL1piMDh4ZGg1XC9UVmQrcWRqUT09IiwibWFjIjoiN2VmOGVhMDEzNjhlZjljZTZmODQ4NjgzNWEyZWYyMDMwNmEwYWZhZjc1ZjM3OGI1YWEzODJhYjEwYzI2M2EwZCJ9

“Nhưng mà chủ nhiệm, anh cũng thấy đó, tôi và Chu Quang Hách đều bận rộn như vậy. Chị cả, chắc anh chưa biết, chị ấy cũng phải đi học đại học rồi. Trong nhà bình thường không có ai nấu cơm cho ba đứa nhỏ. Đại Nha và Nhị Nha thì còn có thể tự nấu tạm nhưng mà mua rau, nhặt rau, rồi nấu cơm ăn, các bé đi học nửa ngày đã mệt, lại thêm chuyện này, nếu nấu không chín thì phải nhịn đói đến trường, lâu dài sao mà học tốt được?”

Ads
';
Advertisement