Thủy Lang cau mày: "Các người đúng là nên đi cải tạo tư tưởng phong kiến, tối ngủ nằm mơ cũng toàn là ba vợ bốn nàng hầu, đúng không?"
Ô Thiện Bình lại lùi thêm mấy bước, nói tiếp:
"Tiểu thư nhà họ Tôn chắc chắn không cam lòng. Hai người đã bên nhau mấy năm, không thể không có nhược điểm gì. Hơn nữa, lúc đó bà ấy còn đang mang thai, càng không thể từ bỏ Trâu Hiền Thực. Tình hình cụ thể thế nào thì chỉ có bọn họ mới biết. Bố chỉ biết không lâu sau, tập đoàn Triệu Gia phá sản, tiểu thư nhà họ Tôn gặp tai nạn xe, cả người lẫn xe đều nổ tung."
"Sao bà ấy lại không chết? Làm sao ông biết được?"
Những gì Ô Thiện Bình nói, Thủy Lang đã đoán ra phần lớn nhưng điều cô quan tâm là phần tiếp theo.
"Bố quen người tài xế đó. Không ai biết chuyện này." Ô Thiện Bình hạ giọng:
"Tài xế đó từng chịu ơn của Chủ tịch Triệu Gia nhưng nhất thời bị tiền bạc làm mờ mắt. Sau khi thấy tập đoàn Triệu Gia phá sản, Chủ tịch Triệu Gia c.h.ế.t trong uất ức, rồi nhìn tiểu thư nhà họ Tôn đang mang thai, sắp xảy ra tai nạn xe, ông ta đột nhiên hối hận, đẩy bà ấy xuống sông rồi tự mình bị nổ chết."
Thủy Lang nghi ngờ nhìn ông ta:
"Tài xế đã bị nổ chết, làm sao ông lại biết rõ mọi chuyện, từ hiện trường tai nạn đến việc lương tâm tài xế trỗi dậy, rành mạch như thế?"
"Đó là bố đoán."
"..."
"Đừng không tin, bố đoán chắc đến tám, chín phần là đúng." Ô Thiện Bình đã chuẩn bị tinh thần bị mắng:
"Khoảng mười mấy năm trước, khi Thượng Hải thực hiện cuộc tổng kiểm kê nhà ở, bố đã nhìn thấy Tôn Trừng ở một vùng quê ngoài thành phố. Dù mặt bà ấy bị hủy hoại nhưng bố vừa nhìn đã nhận ra ngay là bà ấy. Sau đó bố âm thầm tìm hiểu vài năm, biết bà ấy được người ta cứu từ dưới sông lên, không nhớ gì cả. Hai vợ chồng già đó mất con gái, cảm thấy ông trời thương xót nỗi đau của họ nên giữ bà ấy lại làm con gái."
"Ông lại đang bịa chuyện đúng không?"
"Không có!" Ô Thiện Bình vội phủ nhận, rồi dừng lại một chút:
"Chuyện hai vợ chồng già nghĩ ông trời thương họ là bố đoán. Nhưng đúng là con gái họ đã mất, chưa xoá hộ khẩu, nên hộ khẩu của cô ấy được gắn vào tên Tôn Trừng."
Thủy Lang trầm ngâm:
"Ngay cả ông cũng có thể phát hiện, chẳng lẽ Trâu Hiền Thực không biết?"
"Làm sao ông ta biết được? Ông ta đâu phải người của phòng quản lý nhà đất. Lúc đó trong xe có đặt thuốc nổ, tài xế c.h.ế.t cháy bên trong, t.h.i t.h.ể bị nổ tan tành. Nghe nói có xác chết, Trâu Hiền Thực chắc là cũng yên tâm rồi. Với lại, ông ta tránh những chuyện thế này còn không kịp, làm sao dám đi tìm hiểu. Ai mà nghĩ được người c.h.ế.t là đàn ông chứ không phải phụ nữ? Huống hồ Tôn Trừng chỉ là một cô gái yếu đuối, lại đang mang thai, sao có thể chống lại một gã đàn ông to lớn, lực lưỡng."
Ô Thiện Bình lắc đầu:
"Dù sao sau vụ tai nạn, mọi người đều nghĩ tiểu thư nhà họ Tôn đã chết. Suốt bao nhiêu năm không hề xuất hiện lại."
"Ồ."
"Ý ông là năm đó Trâu Hiền Thực đã hối lộ tài xế, muốn g.i.ế.c Tôn Trừng đang mang thai con ông ta nhưng không thành, bây giờ bà ấy vẫn còn sống."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất