Ăn không ra gì đã đành, còn phải chịu ánh mắt khinh bỉ của bố mẹ vợ, lời mỉa mai của chị dâu lớn và cả gia đình cô ta, cuộc sống khổ sở đến c.h.ế.t đi được nhưng vẫn phải chịu thêm ba năm nữa!
Cuộc sống này, đúng là hoàn toàn đảo ngược rồi!
"Tất cả đều nhờ vào Thủy Lang, nhờ Thủy Lang mà cuộc sống của mẹ con chị mới tốt như thế này."
Chu Phục Hưng nhìn Thủy Lang, trong lòng đầy hối hận.
Sớm biết em dâu này giỏi giang như vậy, thì trước kia chắc chắn anh ta đã sớm nhường phòng cho cô rồi.
Biết đâu bây giờ anh ta cũng được hưởng chút lợi, được thăng chức ở cơ quan rồi.
Đâu đến mức phải sống tủi nhục thế này!
...
"Ngủ rồi à?"
"Đừng động vào."
Thủy Lang nằm dài trên ghế sofa, kéo chăn len đang đắp trên người: "Quà sinh nhật của em, chỉ em được chạm vào."
Chu Quang Hách bật cười khẽ: "Người tặng quà sinh nhật cho em cũng không được chạm sao?"
"Đương nhiên là không." Thủy Lang dụi dụi mắt, ôm chặt tấm chăn len lông dê đỏ rực, là món quà mà Chu Quang Hách đan từng mũi kim một: "Nói xem, sao anh lại thích màu đỏ rực thế chứ?"
Chu Quang Hách cười, mở tủ, lấy ra một cái chăn mới bọc vỏ đỏ rực:
"Em không thích mặc, len lông dê là mua riêng cho em. Anh nghĩ rất lâu rồi, đan cho em một cái chăn là hợp nhất."
Thủy Lang ngả người ra sau: "Ồ, hóa ra anh sợ lãng phí len mới tặng em món quà sinh nhật này."
"Không phải." Chu Quang Hách ôm chiếc chăn, quên cả đặt xuống, vội vàng giải thích: "Anh đã suy nghĩ rất lâu, thấy món này thực dụng nhất, em có thể dùng hàng ngày, nên mới tặng."
"Một lúc thì lãng mạn, lúc khác lại thực dụng."
Thủy Lang ôm chặt tấm chăn, từ sofa bước thẳng lên giường, trước tiên quấn mình trong chăn, sau đó đắp thêm chăn bông:
"Ấm quá."
Ngay cả khi ngủ cũng phải mang theo, đủ để thấy cô thích món quà này thế nào.
Chu Quang Hách mỉm cười đặt chăn bông xuống giường phụ: "Chỉ lạnh mấy ngày này thôi, sau đó trời sẽ ấm dần lên."
Nghe câu đó, Thủy Lang khựng lại, suy nghĩ chuyển sang chuyện khác:
"Trừ Lưu A Lan, em còn muốn nhờ anh điều tra một người. Âm thầm thôi, đừng để ai biết, đặc biệt là không được để Trâu Khải cùng làm ở đồn công an hay biết."
Chu Quang Hách quay đầu: "Ai?"
"Tổng kỹ sư của nhà máy nhuộm Mậu Hoa, Trữ Húc."
"Được."
Nói xong, Thủy Lang lại quấn chăn lông dê, ngồi dậy dựa vào đầu giường, lông mày nhíu chặt:
"Trâu Hiền Thực hiện đang bị tạm đình chỉ, dựa vào đâu mà có thể làm chủ tịch Hội Liên hiệp Cải tạo Cũ, lại còn tỏ ra rộng lượng với em như thế, nhiệt tình như thế?"
Trong đầu cô chứa đầy suy nghĩ. Lúc này khi không gian tĩnh lặng, sự bất thường của Trâu Hiền Thực lại hiện lên.
Ngày mai, khu Bình An sẽ đăng ký sổ đỏ mới nhưng đúng lúc này lại xuất hiện vấn đề của Hội Liên hiệp Cải tạo Cũ, dù có đăng ký thành công, phía trước dường như đã đầy rẫy khó khăn.
Mà những khó khăn này có thông suốt hay không, quyền quyết định đều nằm trong tay Trâu Hiền Thực.
Điều này bất lợi cho cô và khu Bình An.
"Tiền?" Chu Quang Hách phân tích: "Trước đây họ đính hôn với Ô Lâm Lâm là vì muốn bố của em đăng ký tài sản mẹ em để lại... Em sao thế?"
"Anh nói tiếp đi!" Thủy Lang ngồi thẳng dậy: "Em cảm thấy có thứ gì đó rất quen thuộc đang dần rõ ràng, chắc chắn liên quan đến tiền!"
"Chính là tiền. Nếu vì em, họ đã không để em ở vùng Bắc Đại Hoang suốt mười năm. Nếu em đăng ký thành công, chắc chắn họ vẫn nhắm vào tài sản của em. Hoặc, có thể họ nhận ra các nhà tư bản đang dần được minh oan, chính sách đang thay đổi, vì vậy..."
"Em hiểu rồi."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất