Thủy Lang đứng yên tại chỗ, dừng lại một giây.
Cô nhìn về phía Ô Thiện Bình: "Ông sợ rồi à?”
“Không có!” Ô Thiện Bình nhìn hai người bên cạnh, nuốt nước bọt một cái: "Bố chỉ là đi xem một chút, đúng lúc gặp người ta chạy mất.”
Thủy Lang nhíu mày: “Nói vào chuyện chính đi. Có biết người đó ở đâu không?”
“Ở trong nhà bên kia.” Chu Quang Hách đột nhiên lên tiếng, nhìn về phía Phó Cục trưởng Hứa: "Lão Du Điểu cũng ở đó, hay là em cứ đi trước đi.”
“Sao cô bận rộn thế?” Phó Cục trưởng Hứa ngẩng đầu nhìn đồng hồ: "Cứ đi với tôi trước đi, cô rời khỏi đơn vị lúc hơn ba giờ, cô vừa đi, bọn họ đã đến, đã đợi cô gần hai tiếng đồng hồ rồi.”
Thủy Lang lại nhìn Phó Cục trưởng Hứa: "Họ là ai?”
“Mấy tên lão quái cũng đã đến rồi.” Phó Cục trưởng Hứa mặt đầy phẫn nộ: "Đơn xin của cục trưởng mới vừa nộp lên, bọn họ đã ngửi thấy mùi mà chạy đến rồi, còn nói mấy khu khác của Cục Xây dựng cũng muốn đến nhưng bị bọn họ tốt bụng ngăn lại, đám lão quái này càng ngày càng khôn ngoan, cô phải chuẩn bị tâm lý trước đấy.”
Thủy Lang nhìn Chu Quang Hách: "Đi thôi.”
Mọi người cùng nhau đi ra ngoài.
“Nhưng cô cũng không cần phải sợ, tôi, Phó Cục trưởng Khâu và Cục trưởng Chu đều không phải tay vừa đâu, lão Bạch này, nếu dám nói gì cô, chúng tôi có thể nắm thóp ông ta, không sợ gì đâu, xé rách mặt cũng được, sau này không cần phải thân thiết nữa.”
Trên đường đi, Phó Cục trưởng Hứa vẫn không ngừng cảnh báo Thủy Lang.
Ra ngoài cửa, ông ấy đi đẩy xe đạp trước: "Cô không có xe, lên đây tôi chở cô đi… Hả! Sao cô lại lên xe của anh ta rồi? Thủy Lang! Cả đám người trong cục đều đang đợi cô đấy!”
Thủy Lang ngồi nghiêng trên yên xe sau, xe vừa bắt đầu chạy, đạp không nhanh lắm: "Họ thích đợi thì cứ đợi đi, hiện giờ tôi không rảnh.”
“Làm sao được!” Phó Cục trưởng Hứa nhảy lên xe, đạp đuổi theo Thủy Lang: "Cô không đi, tôi biết ăn nói sao với bọn họ, toàn là lãnh đạo, sau này không tránh khỏi gặp mặt, nếu cô khiến họ mất mặt, sau này có thể sẽ gặp trở ngại, cản trở việc thăng chức của cô!”
“Không phải đã đắc tội rồi sao.” Thủy Lang vỗ vỗ lưng Chu Quang Hách, xe lập tức tăng tốc rẽ sang, để lại một câu: "Ông cứ nói là không tìm thấy tôi!”
“Cái này! Ôi trời!” Phó Cục trưởng Hứa một chân đạp xuống đất, nhìn theo bóng dáng của đôi trai gái đang rời đi: "Dũng cảm thật đấy!”
Ô Thiện Bình cũng đạp xe đuổi theo, ánh mắt sáng lên, cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, tiến lên thể hiện: "Con bé còn chưa hiểu chuyện, Phó Cục trưởng Hứa, có chuyện gì tôi giúp con bé, cũng giải quyết giúp ông luôn.”
Phó Cục trưởng Hứa quay đầu nhìn Ô Thiện Bình, hừ lạnh một tiếng, rồi đạp xe đi.
Ô Thiện Bình đứng im tại chỗ, nghiến răng, bụng vang lên tiếng “ùng ục”, càng nghiến răng mạnh hơn.
Bây giờ cả người ông ta không còn một đồng nào!
Nhìn xuống chiếc xe đạp, đã suy nghĩ rất lâu, ông ta quay đầu đi về hướng Ngân hàng tín thác.
Đang đi một nửa, ông ta lại quay lại, hướng về nhà mà đi.
Không thể bán xe đạp được!
Đây chính là chút mặt mũi cuối cùng của ông ta!
Ngôi nhà mà Chu Quang Hách được phân là một căn nhà trệt có sân riêng. Gọi là sân, nhưng thực ra chỉ lớn hơn giếng trời ở khu Ngô Đồng một chút, thực chất vẫn chỉ có thể xem là giếng trời. Nhà nằm ngay phía sau đồn công an, bên cạnh là tòa nhà cho gia đình công an, chỉ cách một bức tường, không ngờ nơi này mà cũng có người dám đến.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất