Tôn Trừng quấn khăn vải che kín đầu và mặt, chỉ để lộ đôi mắt đẹp, dìu hai ông bà trông đã sáu, bảy mươi tuổi nhưng vẫn còn khá khỏe mạnh, vẻ mặt hiền từ.
Thủy Lang rút một phong bì đưa cho Tôn Trừng: "Tiền là bảo bối, hiểu không?"
Đôi mắt lộ ra bên ngoài của Tôn Trừng thoáng ánh lên ý cười, nhận lấy phong bì rồi sắc mặt hơi thay đổi: "Sao dày thế này?"
"Còn có phiếu nữa." Thủy Lang lại đưa hai con gà nấu rượu cho Lão Du Điều: "Hai con, rượu hoàng tửu đợi ông về rồi uống, trên đường nhịn một chút."
Nghe nói có hai con gà quay, mắt Lão Du Điều sáng rực, lập tức vươn tay nhận lấy: "Chuyến này cô cứ yên tâm đi, tôi đưa người đến nơi rồi sẽ quay về ngay."
Thủy Lang lại đưa bánh bao trên tay Chu Quang Hách cho hai ông bà: "Vất vả rồi."
Hai vợ chồng già mỉm cười hiền lành, gật đầu.
Thiết Đản vẫy tay, đeo túi hành lý như một vệ sĩ nhỏ, đi theo sau lưng Tôn Trừng vào nhà ga.
...
Thủy Lang ôm hai chồng tài liệu lớn đặt lên bàn, kéo ghế ngồi xuống, quay đầu nhìn Chu Quang Hách.
"Anh nói là Chiêm Hủ An hiện tại không còn ở nhà máy gốm Tây Bắc nữa, năm ngoái bị điều đến nhà máy quân giới Chu Nam, còn Trữ Húc bây giờ là cấp trên của anh ta? Anh ta lúc đó không bị giáng cấp sao?"
"Không, anh ta được điều đi nhà máy quân giới Chu Nam với tư cách là kỹ sư."
"Những người trong nhà máy nhuộm Mậu Hoa đều bị hạ giáng cấp, một tổng kỹ sư như anh ta không thể thoát được mới đúng, vậy mà lại có thể tiếp tục làm kỹ sư ở nhà máy quân giới sao?" Thủy Lang nhận lấy địa chỉ: "Trâu Hiền Thực còn lợi hại hơn em tưởng."
Ở bên nhau lâu như vậy, Chu Quang Hách chỉ cần nhìn thoáng qua biểu cảm nhỏ của Thủy Lang là có thể đoán ra cô đang suy tính điều gì: "Chu Nam, em có quen ai ở đó không?"
"Không có." Thủy Lang kẹp địa chỉ vào cuốn sổ tay luôn mang theo bên mình: "Nhưng em phải tìm được hai người này, một người là người mà ông Chiêm chỉ định em đi tìm, người kia là con trai duy nhất còn lại của ông ấy. Chu Nam cách Hồng Kông rất gần, em phải tranh thủ thời gian qua đó một chuyến."
"Trữ Húc đã ở Chu Nam ít nhất mười năm rồi, em cứ thế mà qua đó…"
"Có chuyện gì em sẽ tìm công an." Thủy Lang cười: "Hơn nữa, muốn đi nơi khác cũng không đơn giản, em còn chưa nghĩ ra được lý do để qua đó nữa."
Chu Quang Hách ngồi bên mép giường, nhắc nhở: "Em biết Chu Nam sát cạnh Hồng Kông, ở đó có khu vực tam giác vàng nổi tiếng, rất hỗn loạn, công an cũng khó mà can thiệp."
"Nghe rồi, em biết rồi." Thủy Lang gập sổ tay lại, kéo chồng tài liệu đến trước mặt: "Tối nay anh phải trực ban đúng không? Em có làm lỡ thời gian của anh không?"
"Không."
Thủy Lang định cúi đầu làm việc nhưng lại phát hiện Chu Quang Hách vẫn đang ngồi đó, lặng lẽ nhìn cô.
"Anh còn gì muốn nói à?"
"Anh có một người bạn chiến đấu cũ ở Bắc Cương." Chu Quang Hách cân nhắc một lúc rồi nói: "Quan hệ trước đây rất tốt, anh ta từng nói qua về gia cảnh của mình, là con trai cả của tổng tư lệnh quân khu Châu Thị."
Mắt Thủy Lang lập tức sáng lên: "Sao anh luôn có những mối quan hệ đúng lúc như vậy… Đợi đã, anh chưa từng nhắc tới chuyện này, có phải hơi khó xử không? Nếu không tiện mở lời nhờ vả thì thôi vậy."
"Không phải, bọn anh là anh em vào sinh ra tử. Dù bây giờ mỗi người một nơi nhưng nếu nhắc đến, anh ta chắc chắn sẽ giúp đỡ." Chu Quang Hách nhìn Thủy Lang: "Quan trọng là em."
"Em?" Thủy Lang khó hiểu nhìn anh: "Em làm sao?"
Chuyện này, anh đã muốn hỏi từ lâu nhưng lo sợ mình làm quá mức, khiến cô phản cảm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất