Cục trưởng Bạch hừ lạnh một tiếng, trực tiếp chỉ đích danh:
“Cục trưởng Quách có cao kiến gì không?”
Cục trưởng Quách vừa mới cầm tách trà lên, định uống trà để tránh né, tay đột nhiên run lên, suýt chút nữa làm nước trà đổ ra ngoài.
Mọi người trong phòng không cho ông ta cơ hội giả ngu, ánh mắt lập tức tập trung hết vào người ông ta.
Bao gồm cả Thủy Lang.
Cục trưởng Quách thầm tức giận!
Lão hồ ly!
“Cái này... Đều đúng, đều đúng.”
Cục trưởng Bạch lại hừ lạnh lần nữa, nói thẳng:
“Hôm qua ông nói nhiều nhất, hôm nay sao miệng lại giống như bị cưa mất rồi vậy hả?”
Cục trưởng Quách lại run lên!
Chơi gì mà chơi lật mặt ngay tại chỗ thế này?
“Chuyện này… Tôi thấy cục trưởng Cẩu chắc chắn có cao kiến hơn!”
Mấy người Thủy Lang đồng loạt quay sang nhìn cục trưởng Cẩu.
Cục trưởng Cẩu, người vừa mới may mắn thoát nạn, còn đang xem kịch vui: “?”
Mẹ kiếp!
“Ở đây có nhiều anh cả như vậy, đàn em như tôi nào dám nói gì, cục trưởng Phương phát biểu sẽ hợp lý hơn.”
Cục trưởng Phương: “!”
Theo thứ tự thì người tiếp theo lẽ ra phải là cục trưởng Ngô chứ?
Sao lại nhảy thẳng sang ông ta bên đối diện?
Hơn nữa, ông ta trước giờ rất ít nói chuyện mà!
Cục trưởng Chu và hai vị phó cục trưởng liếc nhau mỉm cười, tựa lưng vào ghế, thái độ thoải mái không chút căng thẳng, tạo thành sự đối lập rõ rệt với những người còn lại đang căng như dây đàn.
Cục trưởng Bạch không cho bọn họ cơ hội đá bóng trách nhiệm nữa, nói thẳng:
“Cục trưởng Phương, ông nói đi.”
Thủy Lang cầm tách trà lên, thổi bay lá trà rồi nhấp một ngụm.
Lông mày lập tức cau lại.
Trà của Lâm Hậu Bân là trà không cần phiếu, cũng không cần tiền sao?
Đắng c.h.ế.t đi được!
Cục trưởng Phương, người vừa định nói thẳng quan điểm của mình, thấy Thủy Lang nhíu mày, lập tức nuốt lại lời định nói, suy nghĩ thêm một chút, rồi mới lên tiếng:
“Người trẻ tuổi tư duy linh hoạt, tràn đầy nhiệt huyết, điểm này những người già chúng tôi không thể so sánh được. Nhưng muốn qua sông, vẫn phải dựa vào ngựa già quen đường, nếu không biết nông sâu, bước hụt một bước, rất có thể sẽ bị nước nhấn chìm, bờ còn không lên được thì còn chạy xa thế nào được?”
Thủy Lang đặt tách trà xuống.
Âm thanh không nặng không nhẹ nhưng lại đập thẳng vào lòng từng người một.
Bầu không khí lại căng thẳng lên lần nữa.
Không để Thủy Lang có cơ hội lên tiếng, cục trưởng Ngô, người có phong thái uy nghiêm, đột nhiên nói tiếp:
“Phục Mậu muốn dùng ngõ Bình An để tham gia, tất cả chúng ta đều không đồng ý. Vì sao? Ngõ Bình An là một nơi lộn xộn như vậy, dù có thắng cũng chẳng vẻ vang gì. Tôi đã gửi đơn lên Hiệp hội Cải tạo Cũ rồi, yêu cầu hủy bỏ đăng ký của Phục Mậu đối với ngõ Bình An…”
Thủy Lang đột nhiên lên tiếng cắt ngang:
“Vẫn chưa đăng ký mà.”
Cục trưởng Ngô, người đang nói với khí thế hùng hồn: “……?”
Cục trưởng Chu lập tức xen vào, cười nói:
“Lão Ngô, sao ngay cả tình hình cụ thể cũng chưa nắm rõ mà đã vội vã chạy đến đây thế?”
Sắc mặt cục trưởng Ngô thoáng hiện lên vẻ lúng túng.
“Chưa đăng ký thì càng tiện hơn.” Cục trưởng Bạch tiếp lời: "Giải Ngọc Lan không chỉ đánh giá việc sửa chữa mặt tiền khu dân cư, mà còn xét cả kết cấu bên trong. Mỗi tòa nhà ở ngõ Bình An đều có hình dáng và bố cục khác nhau, chẳng khác nào đem mẫu giáo đi so với sinh viên đại học. Nếu thắng thì chỉ là thắng không công bằng, còn nếu nói thẳng ra, thì chẳng khác nào tự rước nhục vào thân, hoặc là làm bẽ mặt người khác!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất