"Nhưng cũng đúng, mấy lão già này ai cũng có tám trăm cái tâm nhãn, đâu dễ dàng để chúng ta nhìn thấu. Những gì chúng ta thấy đều là những gì họ muốn cho ta thấy thôi. Nhưng mà cô đúng là bình thản thật đấy, nếu là tôi, chắc đã vui đến phát điên, khoe khoang khắp nơi rồi. Còn cô thì cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra, không hé một lời."
"Vậy nên anh sẽ không bao giờ có cơ hội để khoe khoang."
Lâm Hậu Bân bất ngờ xuất hiện, tay cầm một bát lẩu hải sản, ngồi xuống đối diện Thủy Lăng, nhìn cô nói: “Tôi ăn, không phải mang cho cô.”
“Lẩu hải sản cái gì chứ, một con tôm, hai khoanh mực, vậy mà gọi là lẩu hải sản à?” Thủy Lăng nhìn vào trong bát, thấy có chả trứng, thịt viên chiên, trứng cút. “Đây gọi là lẩu thập cẩm hoặc lẩu tam tiên thì đúng hơn, còn thiếu cả miến nữa. Đại Nha, cháu có muốn ăn không?”
Đại Nha nhìn qua, lắc đầu, tiếp tục ăn món thịt kho tàu với đậu hũ, canh tôm khô bí đao và cá chiên dưa cải tuyết trên bàn mình.
Mực à? Đừng nói hai khoanh, cho dù ba khoanh cô bé cũng không thèm.
Trước đây mợ nhỏ còn mua hẳn năm con mực kìa!
Bao trọn cả hàng quán luôn!
Lúc đó mới gọi là ăn đã miệng!
Thủy Lăng nhìn miếng mực, lại nhớ đến bữa xiên nướng hôm nọ. Bận rộn suốt thời gian qua, bữa tiệc lớn đã hứa mãi vẫn chưa ăn, phải đợi Lão Du Điều quay về.
Nhắc đến Lão Du Điều, lại nghĩ đến nhà họ Trâu.
Xem ra họ đã không kiên nhẫn được nữa.
Ngay cả cục trưởng Bạch cũng không kiếm chuyện nữa, trong văn phòng cũng ngầm thừa nhận rằng Thủy Lăng thực sự sẽ cải tạo khu Bình An.
Không biết là ai đã để lộ tin tức. Ban đầu cô còn tưởng mọi người tặng đồ ăn là vì muốn tham gia tổ cải tạo khu Bình An nhưng đến khi bị chặn lại trong nhà vệ sinh và có người hỏi về đội thi công, cô mới biết hóa ra họ còn muốn sắp xếp người thân vào tổ cải tạo này.
“Đồng chí Thủy, nếu là thật, cô nhất định phải nhớ đến tôi trước nhé, đây là phiếu mua sữa cho cô…”
“Nhà tôi còn dư rất nhiều phiếu sữa, bây giờ chưa có gì chắc chắn, đợi khi phê duyệt xong rồi hãy nói.”
Đúng lúc này, Đại Nha vừa đi rửa tay xong. Thủy Lăng ôm vai đứa trẻ, rời đi.
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, một phụ nữ liền dúi một nắm kẹo sữa thỏ trắng vào túi áo của Đại Nha.
Đại Nha nhanh tay che kín hai túi áo: "Cháu không ăn đâu ạ, cảm ơn cô.”
“Đồng chí Thẩm.” Thủy Lăng không đợi đối phương mở miệng, liền nói: “Việc phê duyệt còn chưa có kết quả, bất kể chuyện gì cũng phải chờ phê duyệt xong rồi mới tính.”
Người phụ nữ cười nói: “Tôi không phải vì chuyện đó, chỉ là thấy cô bé này xinh quá, nên cho cháu ít kẹo thôi.”
“Ôi dào, nhà tôi có đủ loại kẹo, kẹo sữa, kẹo dừa, các loại sô-cô-la, ăn còn không hết. Chị để dành cho con cháu mình đi.”
Thủy Lăng dắt Đại Nha sải bước về văn phòng.
Vừa vào đã thấy một đám người, cô liếc mắt ra hiệu cho Tiêu Khả Mai.
Tiêu Khả Mai lập tức hiểu ý, lấy túi xách của cô ra.
Lưu Đức Hoa và Lâm Hậu Bân thì giữ chân những người đang chờ trong văn phòng.
“Cốc cốc.”
“Mời vào.”
Thủy Lăng đẩy cửa phòng cục trưởng Chu bước vào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất