Trâu Hiền Thực hoảng hốt lùi lại một bước theo phản xạ, tim đập thình thịch như trống trận, môi dần mất đi huyết sắc:
“Chú... cháu... Chú không hiểu cháu đang nói gì, cháu... đừng có nói bậy…”
“Được thôi.” Thủy Lang mỉm cười nói: “Vậy cứ xem như tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu đi.”
Nghe Thủy Lang nói vậy, mồ hôi trên trán Trâu Hiền Thực túa ra nhiều hơn, cổ áo sơ mi trắng nhanh chóng bị thấm ướt. Sự hoảng loạn cuộn trào trong từng mạch máu, khiến m.á.u huyết dường như không còn lưu thông trôi chảy, tay chân lạnh ngắt.
“Cô... làm sao biết được…” Trâu Luật nói được một nửa lại ngừng lại, liếc nhìn bố mình, trầm mặc mấy giây rồi mới nói tiếp: “Vậy bây giờ cô có suy tính gì?”
“Suy tính của tôi, tất nhiên là nỗ lực cùng cư dân trong ngõ Bình An giành lấy giải vàng Cúp Ngọc Lan.” Thủy Lang quay đầu nhìn về phía Trâu Hiền Thực, người lúc này trông như sắp đứng không vững, cười nói: “Dù sao tổng tiền thưởng của ba hạng mục trong Cúp Ngọc Lan cộng lại cũng hơn hai, ba mươi vạn. Chúng tôi sẽ dùng số tiền này để sửa chữa lại nơi đó, thật sự rất mong cuộc thi sớm bắt đầu.”
“Cô!”
Trâu Hiền Thực vốn đã hoảng loạn đến mức đứng không vững, nghe được lời châm chọc của Thủy Lang, chân liền mềm nhũn, vội vàng vịn lấy thân xe.
Vì toàn bộ sức nặng đều dồn vào một tay chống đỡ, một tiếng “Rầm!” nặng nề vang lên, khiến người đi đường giật mình quay đầu nhìn. Nhưng khi trông thấy chiếc xe hơi màu đen, ánh mắt họ đều thay đổi, vừa ngưỡng mộ, lại vừa e dè, không dám đắc tội.
Bấy lâu nay, Trâu Hiền Thực vẫn luôn tận hưởng những ánh mắt như vậy. Bao nhiêu cửa ải, bao nhiêu khó khăn, ông ta đều vượt qua, chỉ nghĩ đến việc tiếp tục tiến lên, chinh phục những thử thách phía trước. Ông ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có một ngày mình bị người ta lật bàn, phá nát con đường thăng tiến của mình!
Bây giờ, ông ta có cảm giác như mình đang rơi tự do từ trên cao xuống, đầu óc tỉnh táo, có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh nhưng lại không tìm được bất kỳ thứ gì để bấu víu, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình lao thẳng xuống vực sâu.
Mà một khi rơi xuống đất, sẽ tan xương nát thịt, chẳng khác nào một đống thịt nát bấy!
Trâu Hiền Thực bật ra một tiếng gầm không cam tâm từ trong cổ họng:
“Cô... làm sao biết được, vàng được giấu dưới lớp gạch men trong nhà vệ sinh?”
“Chuyên môn của tôi là thiết kế, cải tạo và trang trí nội thất nhà ở, ông quên rồi sao?” Thủy Lang mỉm cười: “Nhà vệ sinh trong biệt thự có chiều cao tầng nhất định, bao gồm cả trần giả, xi măng và gạch men, thông thường sẽ không thấp hơn 2m1. Nhưng gian nhà vệ sinh kia chỉ cao hơn 1m9 một chút, vậy hoặc là có thứ gì giấu trên trần nhà, hoặc là có thứ gì được chôn dưới nền đất.”
Ông ta quên sao?
Không, ông ta căn bản là chưa từng biết đến điều này!
Một đứa trẻ năm xưa từng hoảng sợ đến mức gần như phát điên, ai mà ngờ được cô lại có thể học được bản lĩnh khi lưu lạc đến vùng đất hoang sơ lạnh lẽo, chỉ cần bước vào nhà vệ sinh một lần là đã có thể phát hiện ra điểm bất thường!
Lẽ nào… đây chính là ý trời sao?
Trâu Hiền Thực ngước mắt nhìn lên bầu trời, sự hoảng loạn trong lòng bỗng chốc bị sự không cam lòng nhấn chìm. Bấy nhiêu năm qua, ông ta vẫn luôn dựa vào ý chí không chịu thua, không chấp nhận số phận để tự mở đường, từng bước trèo lên cao.
Ông ta luôn tin vào một câu: Nhân định thắng thiên, lần này cũng không phải ngoại lệ!
“Cô muốn giành giải vàng, còn phải xem tôi có đồng ý hay không.”
Thủy Lang nhìn Trâu Hiền Thực, lúc này trong mắt ông ta đột nhiên bừng lên tia sáng, sau đó bước xuống xe, dắt theo Đại Nha đi ra:
“Thủy Lang!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất