Bầu không khí trong văn phòng đột nhiên trở nên im lặng.
Thủy Lang nhìn giáo viên “dấu phẩy thập phân” kia: “Là vị giáo viên nào tự suy diễn sai rồi lại thẹn quá hóa giận, đổ hết trách nhiệm lên đầu chúng tôi?”
Văn phòng càng thêm im lặng.
Không phải ai khác.
Là hiệu trưởng.
Nhưng chẳng ai dám nói.
“Đừng có ngụy biện!” Giáo viên trẻ không chịu nổi khi thấy bọn họ chiếm thế thượng phong: "Cố tình nhận thân thích, tìm cách dựa hơi lãnh đạo cấp cao, loại người này chúng tôi gặp nhiều rồi, đừng có giả bộ nữa, giả thế nào cũng chẳng dính dáng gì đâu, không có quan hệ này thì dù cô có thông minh thế nào cũng vô dụng, mau cút đi…”
“Câm miệng!”
Chủ nhiệm lạnh mặt cắt ngang lời giáo viên trẻ: “Trường Tiểu học Phức Mậu chúng tôi chưa bao giờ xem xét mối quan hệ mà tuyển sinh, mọi thứ đều dựa theo quy chế nghiêm ngặt, cậu nói nhăng nói cuội cái gì vậy!”
“Đúng, tôi cũng có ý đó.” Giáo viên trẻ bị mắng, co rụt cổ lại nhưng khi nhìn về phía Thủy Lang, trong mắt vẫn mang theo vẻ đắc ý và khinh thường: “Còn không mau đi, chúng tôi không tiếp đón đâu.”
Đại Nha nắm lấy tay Thủy Lang: “Mợ nhỏ, cháu đi học ở trường Tiểu học Hạnh Phúc cũng được, chỗ đó cũng khá tốt mà.”
Thủy Lang vỗ nhẹ trấn an cô bé: “Hôm qua mợ nghe được một chuyện, con của những cá nhân có đóng góp cấp một cho an ninh trật tự, những người tiên tiến trong phong trào dũng cảm cứu người, không chỉ được vào học ở trường tốt nhất khu vực mà còn được miễn học phí. Đây có phải là quy định hiện hành không?”
Chủ nhiệm giật mình.
Sự khinh thường trong mắt giáo viên trẻ lập tức biến mất.
Hai người nghi hoặc nhìn Thủy Lang.
Chủ nhiệm hỏi: “Bố mẹ đứa trẻ này là ai?”
“Bố mẹ nó thì không nhưng tôi thì có.”
“Cô?”
Giáo viên trẻ không dám tin, quan sát Thủy Lang từ trên xuống dưới: "Chỉ với dáng vẻ yếu ớt này của cô mà lại có đóng góp cấp một cho an ninh trật tự…”
Nói đến một nửa, giáo viên trẻ đột nhiên cứng đờ, trong đầu hiện lên hình ảnh một bức ảnh đen trắng chụp góc nghiêng trên trang nhất của tờ báo gần đây. Người trong ảnh cũng có vẻ mảnh mai… Anh ta chậm rãi quay đầu nhìn Thủy Lang, rồi dịch chuyển bước chân, đi đến bên cạnh nhìn góc nghiêng của Thủy Lang.
“Bịch!”
Giáo viên trẻ lùi liên tiếp mấy bước, đụng vào tường, mắt mở to hết cỡ, tròn xoe, tràn đầy vẻ không thể tin nổi: "Cô… cô… cô…”
Chủ nhiệm và các giáo viên khác đều bị sự thay đổi đột ngột này làm cho hoang mang. Bọn họ bắt chước giáo viên trẻ, cũng đi đến bên cạnh Thủy Lang. Nhìn một cái lại càng hoang mang hơn.
Một lúc lâu sau.
Chủ nhiệm bất ngờ lao đến trước mặt Thủy Lang, muốn nắm lấy tay cô nhưng lại bị né tránh: "Thật không ngờ! Hoa Mộc Lan thời nay, nữ anh hùng, lại đang đứng ngay trước mặt chúng tôi! Lần trước đến, sao cô không nói gì chứ? Cô thật sự quá khiêm tốn rồi.”
“Đâu có đâu.” Thủy Lang nhìn về phía bức tường: "Chúng tôi chỉ là những kẻ có tâm địa xấu xa, giả vờ có quan hệ để thừa nước đục thả câu mà thôi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất