Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Nào ngờ, Thuỷ Lang lại bất ngờ lên tiếng trước:

 

"Ôi, tôi quên mất, thầy Lưu là người rất có bản lĩnh, sao có thể thiếu một tấm vé của tôi được chứ? Hơn nữa, thầy Lưu nổi tiếng liêm khiết, làm sao có thể nhận đồ của phụ huynh học sinh? Là lỗi của tôi rồi. Thôi, chúng tôi vào trước đây."

 

Lưu Hướng Trạch lập tức sững người.

 

Anh ta đã cố gắng cúi đầu vì con mình, vậy mà Thuỷ Lang lại cố ý trêu chọc anh ta sao?

 

Phía sau vang lên tiếng khóc của con gái.

 

Sắc mặt Lưu Hướng Trạch lúc này còn đỏ hơn cả bức tường sơn đỏ trong nhà hàng, lần này là vì tức đến phát điên!

 

Nhân viên phục vụ vừa vặn dẫn nhóm Thuỷ Lang đến bàn cạnh cửa sổ kính. Nhà hàng Tây dùng bàn chữ nhật, không giống nhà ăn quốc doanh dùng bàn tròn lớn. Họ còn ghép thêm một bàn khác, trải khăn trắng lên, đặt một bình hoa sứ trắng, cắm một nhánh lan hồ điệp màu tím với cánh hoa hình thoi.

 

Đại Nha và Nhị Nha tranh nhau ngồi sát cửa sổ, nhìn rõ cô bé bên ngoài đang ôm chân thầy Lưu khóc lóc. Khi cô bé thấy Đại Nha bên trong lớp kính, tiếng khóc của cô càng thêm thảm thiết.

 

Thủy Lang ngồi bên cạnh Nhị Nha, nhìn sang Đại Nha đối diện: "Cô bé đó học cùng lớp với cháu à?"

 

Đại Nha sững người một chút, sau đó gật đầu: "Bạn ấy tên là Lưu Nhất Hân."

 

Thủy Lang cầm ly nước chanh mà nhân viên phục vụ mang lên, uống một ngụm: "Hôm nay hai đứa có mâu thuẫn gì à?"

 

Những người lớn vừa ngồi xuống đều nhìn sang. Chu Huỷ muốn hỏi: Ngày đầu tiên đi học đã có mâu thuẫn rồi sao? Nhưng nghĩ đến việc con gái lớn trước giờ không phải kiểu người gây sự, cô ấy không hỏi nữa.

 

"Không hẳn là mâu thuẫn." Đại Nha quay mặt đi, không nhìn cô bạn đang khóc bên ngoài nữa: "Hôm nay trong lớp, bạn ấy là người đầu tiên chủ động nói chuyện với cháu. Bạn ấy tưởng cháu là người bản địa Thượng Hải, đến khi hỏi mới biết không phải, liền xếp cháu vào một nhóm khác."

 

"Một nhóm khác?" Thủy Lang tò mò: "Nhóm nào?"

 

"Chính là nhóm có miếng vá và nhóm không có miếng vá. Không có miếng vá là người bản địa Thượng Hải, có miếng vá là dân từ nơi khác đến." Đại Nha nghĩ đến chuyện đó thì bật cười: "Cháu mặc đồ, đi giày da do mợ nhỏ mua cho, còn có cặp sách mới, nên bạn ấy tưởng cháu là người bản địa."

 

Lão Du Điểu cũng lần đầu nghe chuyện này: "Vậy chia như thế để làm gì? Đánh nhau chắc?"

 

"Sao có thể như vậy được." Chu Huỷ cau mày: "Lúc trước tôi đi học, có rất nhiều người từ nơi khác đến tị nạn rồi định cư ở đây. Mọi người chung sống với nhau, chưa từng thấy có sự phân biệt nào cả."

 

"Trong lớp cháu cũng có." Nhị Nha đột nhiên nói, thu hút sự chú ý của người lớn, nhưng trạng thái của con bé lại không có vẻ gì là bị ảnh hưởng: "Người bản địa không chơi với dân từ nơi khác đến nhưng không phải ai cũng vậy. Vẫn có bạn biết cháu là người nơi khác nhưng vẫn ăn cơm cùng cháu."

 

Đại Nha gật đầu: "Chỉ có nhóm của Lưu Nhất Hân là không chơi với dân từ nơi khác đến, còn không cho những bạn bản địa khác nói chuyện với cháu."

 

"Gặp chuyện thế này, cháu cứ lấy khí thế hôm đó bảo vệ mợ nhỏ mà nói thẳng ra." Thủy Lang nhìn thực đơn: "Có chuyện gì, mợ nhỏ sẽ xử lý. Nói chung, không được chịu một chút ấm ức nào, biết không?"

 

Trên bàn vang lên tiếng cười.

 

Chu Quang Hách đặt bộ dụng cụ ăn uống xuống trước mặt Thủy Lang, không nói lời nào.

 

"Như vậy sao được." Chu Huỷ lắc đầu: "Lâu ngày thành thói quen, nhỡ có chuyện gì lại liên lụy đến mọi người."

 

"Chị à, ba đứa nhỏ này thông minh hơn chị nghĩ đấy." Thủy Lang đưa thực đơn cho Đại Nha: "Nhịn lâu quá sẽ làm mất đi sự tự tin. Người mà mất tự tin thì sẽ trở nên e dè, dè dặt. Hoa Mộc Lan phải dám nghĩ dám làm, đất nước mới có tương lai."

 

"......"

 

Lại mở rộng đến cả tầm quốc gia rồi.

 

Chu Huỷ dở khóc dở cười, không biết nói gì.

eyJpdiI6IktCcllvK240NDlJUktOeXZqSm83UXc9PSIsInZhbHVlIjoiQ2ZOMFBnVWtmNUtqbENiUzNuY1dIdThNMXByS3g0K1ZKZVZ1dWJoSFdMcjBKVWVvdFVpMjJ1NjIwZ0szd3B1TVVLdVFadlg2RUdIeklCOEFuVER5U0E9PSIsIm1hYyI6ImIxOTE4YmNkZGFhZmZkNDVmODQ2MjQ5Y2M3ODRkNTg1NDQyYWQ5NWU2ZDQ5ZmEyYzc1MzkzOWM4NjAwNGE4ZDAifQ==
eyJpdiI6IjZBN3gzRXE2bmhaM284eFp1ajc2M0E9PSIsInZhbHVlIjoibGpsRVA1ZG92TWdodjBYNnZwS1NBOVU5MnluZnpuRmljNG0rMGFJQk5VU1gxbGVMM2pPVVJTRzVxd1d1UU9iYXNrSXRoUTI0XC9RUFwvNFdTcXJQQlNEdFR3QzZxc0VxRGNqbVwvY3BXN0xhUEZtemtPOXlxWW54RlhDUzRqMm9lZUowS21naHVqRGo3MStDejZ2NXRZazNxN0s1Q2xHZHdyM3VWUlRxUFZlZXJlVnU4SVNMXC9QTXdYZDVSTG9QOW5LckpYWmVUYWkzRkZPTzY1enlJb01TRytyNXkxOTFHYlwvclVGNHdhd1IyTFk5MlwvN2Q2Snp6WVkyNDV0MkwzR0RrV3JUYkZ6b1ZxaTVFYkZLZldLRXBUQkNwS2xTTHA0Z0x4VkZaVFExV1ZpeDc2UFFsZUpcLzZmT25VRTdlRXNjN2cyK3hTTDc3K0JQWjlvOXFra2N5Uk9MTU5VSWExVm96M0t3YnJDMTlCV2lDbWFiRnh3QmRWMlY0YktYXC83d3lYN0xtbm5ncmk2SllGcXJ3RHJmN3FkQ3RUYTlKZlZQZ0ZDUjdMN0Viak1JZlRFPSIsIm1hYyI6IjE3MGFiOWZkYmE0YWZjMDRlMTM2N2MxNjJlZTk3MTRhNmJhYjk0YTU5MTI2Mjk1ZDMyZGU3OGVhNGY0MGI3NDcifQ==

 

Ads
';
Advertisement