Một nhóm người vội vàng quay đầu lại. Vừa nhìn thấy Cục trưởng Bạch, từng người một đứng bật dậy, trừng mắt giận dữ nhìn ông ấy, bao nhiêu tức giận tích tụ từ nãy giờ đều muốn bùng phát.
Đột nhiên, Thủy Lang từ ghế sofa đơn trượt xuống đất, ôm ngực, sắc mặt tái nhợt vì hoảng sợ:
“Cục trưởng Bạch… mau báo cảnh sát… có người muốn g.i.ế.c tôi!”
Người đàn ông tóc dài: “!!!”
Người đàn ông nóng tính: “!!!”
Người đàn ông mập mạp: “!!!”
Các cục trưởng khác: “!!!”
Khoan, lúc nãy cô đâu có như thế này?!
Cục trưởng Bạch lập tức thay đổi sắc mặt, nheo mắt nhìn chằm chằm Cục trưởng Bùi:
“Lão Bùi! Là ông sao?”
Cục trưởng Bùi vẫn còn đang giơ hai tay trong tư thế sắp bóp cổ người khác, sắc mặt lập tức biến đổi:
“Tôi không có! Tôi không chạm vào cô ta! Không phải tôi đẩy cô ta ngã xuống đất!”
“Không phải ông đẩy thì cũng là ông dọa cô ấy sợ đến mức té ngã!” Cục trưởng Bạch chỉ thẳng vào mặt Cục trưởng Bùi, sau đó lại chỉ vào tay ông ta:
“Lão Bùi, tôi thật không ngờ ông lại làm ra chuyện độc ác như vậy! Cô ấy còn chưa lớn bằng con ông nữa đấy!”
Cục trưởng Bùi nhìn xuống hai tay mình, lập tức rụt tay ra sau lưng.
Rồi ông ta lại nhìn xuống Thủy Lang đang ngã dưới đất, sắc mặt trắng bệch, môi cũng tái nhợt, mặt không còn chút huyết sắc, trán đổ mồ hôi lạnh. Nhìn thế nào cũng thấy giống bị dọa đến mức hoảng loạn.
Chẳng lẽ dáng vẻ của ông ta lúc nãy thực sự đáng sợ đến vậy sao?
Thủy Lang run rẩy chỉ vào điện thoại bàn trên bàn làm việc:
“Mau báo cảnh sát… Không chỉ có một người muốn g.i.ế.c tôi, người này, người này và cả người này nữa… tất cả bọn họ đều muốn g.i.ế.c tôi!”
Ngoài Cục trưởng Bùi, những người bị chỉ mặt gọi tên, người đàn ông nóng tính và người đàn ông mập mạp, đều rùng mình một cái, vội vàng xua tay phủ nhận:
“Tôi… tôi không có! Tôi chỉ lấy chổi dọa cô ta một chút thôi!”
“Tôi cũng không có! Chính cô ta nói muốn bay, tôi chỉ bảo cô ta trải nghiệm cảm giác bay thôi!”
“Còn dám nhắc đến ‘bay’ sao?!” Cục trưởng Bạch trừng mắt giận dữ: “Lão Bào, lão Hầu, tôi thật không ngờ các ông vì một ít chỉ tiêu vật liệu xây dựng mà muốn g.i.ế.c người diệt khẩu!”
“Lão Bạch, ông đừng có nói bừa!” Cục trưởng Bào hoảng hốt, chỉ vào Thủy Lang:
“Cô gái này nhìn thì giống trẻ con nhưng thật ra cô ta không phải trẻ con đâu! Lúc nãy cô ta cũng không hề sợ hãi! Tôi bảo sẽ ném cô ta xuống, vậy mà cô ta chẳng sợ tí nào, còn nói tôi dễ thương! Rõ ràng là cô ta thấy ông đến nên mới giả vờ thôi!”
Cục trưởng Hầu và Cục trưởng Bùi lập tức gật đầu lia lịa, đồng thanh nói:
“Đúng! Cô ta đang giả vờ!”
“Giả vờ? Các ông nói mà không thấy xấu hổ sao?!” Cục trưởng Bạch chỉ vào Thủy Lang, người trông như sắp kiệt sức:
“Nhìn sắc mặt này đi! Nhìn mồ hôi lạnh này! Nhìn ánh mắt này! Đây đều là phản ứng đang sợ hãi! Các ông giả vờ thử xem? Các ông có giả được không?!”
Ba vị cục trưởng nhìn sắc mặt Thủy Lang, quả thật càng lúc càng tái nhợt, mồ hôi lạnh cũng ngày càng nhiều.
Kiểm soát ánh mắt có thể giả vờ nhưng không ai có thể kiểm soát mồ hôi lạnh và sắc mặt. Đây rõ ràng là phản ứng của một người bị dọa đến phát hoảng.
Ba người nhìn nhau.
Sau đó, Cục trưởng Hầu và Cục trưởng Bào đồng loạt chỉ sang Cục trưởng Bùi:
“Là tại ông dọa cô ta sợ c.h.ế.t khiếp!”
Mắt Cục trưởng Bùi vốn đã đầy tia m.á.u vì bị Thủy Lang làm cho tức giận, bây giờ lại bị hai người kia đột nhiên chỉ tay đổ lỗi, gân m.á.u càng giật giật thêm mấy đường:
“Nói bậy! Tôi còn chưa đụng vào cô ta! Rõ ràng là bị hai ông huơ tay múa chân dọa cho sợ c.h.ế.t khiếp!”
“Chúng tôi cũng đâu có đụng vào cô ta!” Cục trưởng Hầu chỉ vào Cục trưởng Phó: "Ông thử lấy gương ra mà xem, chính ông cũng tự dọa mình sợ đấy! Vừa rồi ông đứng gần con bé nhất, hơn nữa, ông mới là người vung tay múa chân. Ai cũng thấy, ông thực sự muốn g.i.ế.c cô ta!”
Cục trưởng Phó cuống đến nỗi muốn mọc thêm trăm cái miệng để biện bạch. Ông ta vô thức quay sang nhìn đồng minh của mình – Cục trưởng Bành.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất