Xuyên Sách Thập Niên 80: Xé Mặt Cả Nhà Ông Bố Cặn Bã

Cục trưởng Bạch, người giờ đây đã hoàn toàn nắm quyền chủ động, nhìn bọn họ với vẻ mặt hận sắt không thành thép:

 

"Chẳng qua chỉ là một chút chỉ tiêu vật liệu xây dựng, lại chỉ là thử nghiệm thôi. Cho dù có lấy được thì đã sao? Tôi đã nói rồi, chỉ là hai năm nay tạm thời phân bổ, cải cách sắp bắt đầu rồi, chỉ tiêu làm sao có thể bất biến được? Mấy người vì thế mà ôm hận, còn sinh lòng sát ý với một cô bé, đến mức khiến bản thân cũng rơi vào tình cảnh này sao?"

 

Không phải vậy!

 

Bọn họ không có!

 

Chỉ là bị cô ta chọc giận mà thôi!

 

Thế nhưng, vào lúc này không những không ai chịu đứng ra giúp họ giải thích, mà từng ánh mắt trách cứ vẫn không ngừng hướng về phía họ. Đến cả cục trưởng Bạch, nhân vật then chốt duy nhất còn chịu lên tiếng, cũng chỉ có thể nghe mà không giúp gì được, họ đành phải chấp nhận:

 

"Phải phải phải, là chúng tôi sai rồi! Cục trưởng Bạch, bây giờ đừng nói mấy chuyện này nữa, công an sắp đến rồi, mau nghĩ cách đi!"

 

Nếu là lúc bình thường, ba vị cục trưởng chắc chắn sẽ không bị dọa đến mức này.

 

Nhưng bọn họ… tuy không thực sự muốn g.i.ế.c người, nhưng đúng là có ý định ra tay.

 

Cục trưởng Bùi cảm thấy chột dạ nhất, đây là lần đầu tiên ông ta bị trêu đùa đến mức này. Vừa rồi, ông ta thực sự bị chọc giận đến mất lý trí. Ông ta cũng không dám chắc rằng nếu khi nãy không bị cắt ngang, liệu có thực sự làm tổn thương Thủy Lang hay không.

 

Với tình hình như vậy, nếu bị đưa đến đồn cảnh sát, ai biết sẽ bị thẩm vấn ra sao?

 

"Chuyện các ông làm, tôi có thể làm gì đây?" Cục trưởng Bạch tỏ vẻ bất đắc dĩ, rồi bất ngờ tung ra một đòn chí mạng: "Tôi cũng vừa mới đến nhưng vừa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy lão Bùi hét lên Tôi g.i.ế.c cô!!' Kèm theo cái bộ dạng ấy, đúng là trông như muốn g.i.ế.c người thật."

 

Cục trưởng Bùi: "……"

 

Hai cục trưởng còn lại sốt ruột đến mức muốn phát điên: "Lão Bạch! Chúng tôi thực sự không có mà!"

 

Cục trưởng Bạch thở dài: "Đều là anh em lâu năm cả, tôi cũng hiểu tính cách các ông. Dù có tức giận đến đâu, cũng không đến mức ra tay với một đứa trẻ."

 

"Đúng đúng đúng!"

 

"Phải phải phải!"

 

"Nhưng mà các ông đã dọa cô bé sợ đến mức này rồi." Cục trưởng Bạch quay đầu nhìn về phía Thủy Lang: "Bây giờ chỉ xem các ông định bồi thường thế nào để cô ấy nguôi giận thôi. Nếu cô ấy chịu bỏ qua thì mọi chuyện vẫn có thể thu xếp được."

 

"Bồi thường?" Cục trưởng Bùi vốn đã chột dạ, lập tức nói: "Cô muốn bồi thường gì tôi cũng đáp ứng! Quần áo, ăn uống, đi lại, cái gì cũng có thể. Nếu cần, tôi có thể sắp xếp cho cô một công việc tốt hơn nữa!"

 

"Xe đạp, radio, máy may, mỹ phẩm, quần áo mới… những thứ này cô chắc chắn không thiếu rồi." Cục trưởng Bào lau mồ hôi trên trán: "Vậy thì… tivi! Phiếu mua tivi! Thế nào?"

 

Thủy Lang vẫn nhắm mắt, không có bất kỳ phản ứng nào.

 

Cục trưởng Hầu vắt óc suy nghĩ, nhưng mấy thứ kia đều không ổn… Bỗng nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu ông ta: "Vật liệu xây dựng! Công nhân xây dựng!"

 

Thủy Lang chậm rãi mở mắt.

 

Ba vị cục trưởng lập tức vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng nói trúng trọng điểm rồi!

 

eyJpdiI6IlJ4S2l3QmdGXC9mUnhJOXRWalUxTUhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkVuUGRuSWhtbWxXUldHSEtjTEpWK0pHNW85a08zdkp4czJzclVsSFc2dnlIWFc3MVdZcFFHaG54alpVdzYzY1lXNjFINDdXSHdkakJYc0gwYTJWRnk0WHh5ZUNXNjVXTjRcLzdvRTFCeTYya1VuV2JcL0locTJGWkNmXC9aV2p2MDdTNytURURPOTdxaUJiWGhFYWRmQURiSWdkaHJ4aXdycXg5Qm9CUXBYNnBVOUZjdGl1TEhScGdLRVwvSzIzZzdJVkVLdWZJY2MxV1dsRGhNcEcrQkVGdUJGVWF0WVVTd0hGVjl1WEtCb1FVT3dOTmVSQUF4RG83czF3c1pSN2RTTDMxditRRHN0NnB3cUl0a0g4UFNkUmxWbFwvVDB2QnRWWDlQN3pibjFGUzJDNmRWT0pJdnBrb1h1a1JIUlFabHJHV0xONWRpU1V5aUJBQzBWXC9VV1wvUUZBK0UwU01abFNUdDZPc1BcLzlvT3RSUjA3dmp0N2c4T3ZIcTVUdGVNMjg4NGhuaFM3TzRnb1pQWUZLT05ubDF1d0k0MWExK1RUR0ZpTGRrR0x6dG9kZWVFaUFNZkJZZXZwQlNaTUNYUldwQkhhT3IwSCtmb1lDb2ZWUmVHOVwvMWh0ZTZ0QU8yY2NHMzNiRzNTNFZxcHJZU2VUT2xhZmp4eTVtSUMrck45VklDVVYwd0R5T0d4VlJZVGdGTzhESTlJXC91UTRkZ29Ucmc2UzFOZVNsZkNrVlo2ZUJ5WHc5NUg3UDhMcjNMZ3RwOXArK0E3RFBXNUVDRHN1bTdhTFI2VThOXC9mRWozSVIzWDBYdlZ0Z3p2aVhcL09aZG9tRTh1UDNMWElUUVpzZ3lLNm8xVWljc21vM0drWG0rUHV1TFRhNDRsMldEbFMrSk1KeDA5MTJaSCthM2VcL1ZjdWUrczlSa2lNRGVkWjNqa3VWOFJ3ck5GbDM1WEtsN3JhNzZZdVwvN3lwb2E2bXFsMzAzNDFIZktTRDJQa0tvUGZQVjI1WEpRTDNtR1NUZzNseXJlRGNFczdHR0lvNzVRM1NtcGd2THF3QjFDRWlCdTBrT2VkVHBpV0doYnA5S09xb3BrMGJTTW5IWnN6NUF6VUxXbVgwcnp1UDlHVGNCaERKc3lPNVl2THpIT1R6amtCVzJRcXR5R1RvNWN6T3hNajRVQ0JOR3N1a2hDZ2Z5XC9WWE9iMFM3VVo4Mm9VRll3dTRadkhOM3l5Y0VvQ0VqXC9tV2s0blpBK04yV0FMRndhN1BUVUVpSFJjMGVkTTRSNEdyVXFHc3ZsK2x6ZTdLVHkyXC9KWFQ3R2JXZ1JTVG1scElpbUMzbXBGWUFnSkZEd2l6akhJdG5rTUhqWEp5Zkpwb0pnenU5dUxQQUZDNWtCVW1nRUM4NGN6Ukk1VW9vdHRaYXluK1FWcTZcLytIUm1IV2I4Qk40eVkyVGN3OFR0ekUxWFY2UGtkRXZrXC9QWU5qSEFkUFlCMVhSVnJzVGFFSTFNZjBYdGZQVjg2Z0IyQmlIeTZ3YWFsT2NJM1wvMFwvb3V4Z0lhbDZCazVhNEJRVmVmUFpodnhGQzZKR1lRWEw2d2QyNkZSQWhNWFlaNm1zMEhrNnBDRitObGowVW1xS0JHQVhyWmU5UVoiLCJtYWMiOiJlZWRlMzdmMjRjODM5ZDhkOTYyYTQ0NDA3NjE1MTViZDFkZTdlYTZhZjI5OWMxYTMzMmExYzhjNDFkMTBjODI1In0=
eyJpdiI6ImRsUFwvRitybDAxQTRodnAzSjNOUjVBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImtJdUZWb1Z0aERnT2hDTWNNVEtqRzBmOHUwQ0F1RGp1dHk4M3NYMDlvTWg1akQwWFhUREJEXC9cL0N3VGNYdmZ6R2drNHJ4c05OTWt1b2VURWhwcFdsT2c9PSIsIm1hYyI6ImU2ZmRiYzE4YmNiYTAwZDNiMzczYTAxNGYzMTA1MTQyMzRiOWVkOTU4NzFhNWJmNTk0MTQ4YTE3NjI1YzRhOGIifQ==

"Mượn?" Thủy Lang vừa thốt ra một chữ, liền có ý định nhắm mắt dưỡng thần.

Ads
';
Advertisement