Thủy Lang đứng dậy đi về phía Chu Quang Hách: "Khát rồi nhỉ? Để tôi pha trà cho mọi người."
"Để tôi! Để tôi!" Cục trưởng Bào lập tức buông bút, nhanh chóng lấy mấy chén trà trước mặt ba vị cục trưởng, đặt trước mặt Chu Quang Hách và nhóm cảnh sát.
Lý Hoa gãi đầu, lẩm bẩm: "Chị dâu không phải làm việc ở cục quản lý nhà đất sao? Sao lại ở cục xây dựng mà trông cứ như nhà mình vậy?"
Chu Quang Hách cúi đầu cười, không uống trà mà nhìn sang Thủy Lang: "Chuyện gì thế?"
Giọng Thủy Lang không nhỏ: "Cụ thể thế nào thì xem biểu hiện của bọn họ. À đúng rồi, mấy người này đều có khả năng là đồng phạm, anh có thể tra hỏi kỹ hơn."
Tất cả mọi người: "!!!"
Không liên quan đến bọn tôi mà!!
Ba vị cục trưởng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cúi đầu ra sức viết cam kết.
"Chữ mà quá cẩu thả, tôi sẽ không nhận đâu."
Ba người lập tức chậm lại, cố gắng viết ngay ngắn, rõ ràng nhất có thể.
Khoảng năm phút sau, ba bản thỏa thuận cam kết được đặt vào tay Thủy Lang, cô liền đưa thẳng cho cục trưởng Bạch.
Cục trưởng Bạch gật đầu. Ba vị cục trưởng lập tức hồi hộp nhìn về phía Thủy Lang.
"Nếu vậy thì..." Thủy Lang nhìn sang Chu Quang Hách: "Làm phiền anh đưa họ đi lập hồ sơ nhé."
"Cái gì?"
Cục trưởng Bùi nhảy dựng lên: "Chúng tôi đã bồi thường rồi, hiểu lầm cũng được hóa giải rồi mà?!"
"Lập hồ sơ thôi, chứ có phải khởi tố đâu, ông căng thẳng cái gì?" Thủy Lang đặt tay lên ngực, ra vẻ yếu ớt: "Nhìn dáng vẻ mấy ông không cam tâm thế kia, khu Bình An còn chưa bắt đầu xây dựng, các ông đã ngày ngày tìm cách phá hoại trong bóng tối. Ai biết sau này các ông còn làm gì nữa, còn gây chuyện gì nữa. Tôi phải cân nhắc đến sự an toàn của chúng tôi. Chỉ khi nào lập hồ sơ xong, chuyện này mới thực sự kết thúc. Nếu không thì…"
Cô giơ ba bản thỏa thuận lên: "Mời các anh nhận lại, tôi sẽ trực tiếp nộp đơn khởi tố."
Ba vị cục trưởng: "……"
Người này sao mà giỏi quá vậy?
Đúng là kín kẽ không để lọt một giọt nước!
Một khi đã lập hồ sơ, nếu ở khu Bình An, Thủy Lang hay cục trưởng Bạch xảy ra bất cứ vấn đề gì, những người này đều sẽ bị lôi ra chịu trách nhiệm đầu tiên!
Không những không thể làm chuyện gì chống đối, bọn họ còn phải giám sát người khác không được phá hoại, nếu không thì rắc rối sẽ kéo dài mãi không dứt!
Không còn cách nào khác, ba vị cục trưởng cùng các cục trưởng khác đành phải nghe theo lời Thủy Lang, đến cục cảnh sát lập hồ sơ.
Lúc rời đi, ai nấy đều than ngắn thở dài, hận không thể trừng đến thủng lưng ba người Bùi, Hầu, Bào.
Ba vị cục trưởng là người cay đắng nhất.
Đúng là mất cả chì lẫn chài, trộm gà không được lại còn mất nắm gạo!
Trước khi đi, Chu Quang Hách nhìn Thủy Lang, cô bảo mình sẽ đến khu Bình An.
Ánh mắt hai người giao nhau vài giây rồi tách ra.
Thủy Lang ở lại văn phòng của cục trưởng Bạch.
Khi mọi người đi hết, cục trưởng Bạch ngửa đầu cười lớn.
Cười suốt hai phút vẫn không dừng lại.
"Cô đúng là nhân tài trăm năm có một!"
"Ha ha ha ha ha."
Cười xong lại tiếp tục cười.
"Tôi bận lắm, nói chuyện chính đi.” Thủy Lang lấy tài liệu của Lỗ Ban ra: "Cục trưởng Bạch, hôm nay tôi không chỉ giúp ông thu hút sự chú ý mà còn giải quyết cả đống phiền phức cho ông, đúng không?"
"Đúng!" Cục trưởng Bạch cầm chén trà lên, cười đến khát khô cổ, uống liền mấy ngụm nước: "Những người này không phải dạng vừa đâu. Hôm nay mà không có cô, thì phiền phức cứ nối tiếp mà đến, mỗi ngày lại có cả đống người chờ tôi xử lý. Cô đúng là có bản lĩnh, có thể làm họ tức đến mức đó, lại chẳng hề sợ hãi, còn nhân cơ hội nắm thóp họ, thậm chí dám báo cảnh sát bắt hết bọn họ đi. Ha ha ha ha ha.”
Ông ấy lại bật cười lần nữa.
Xem ra còn lâu mới dừng lại được.
"Cục trưởng Bạch, tôi có chuyện này." Thủy Lang đưa tài liệu của Lỗ Ban qua: "Đây là con trai của bậc thầy thợ bậc tám Lỗ sư phụ của cục chúng tôi. Cậu ta ấy công nhân điện nước bậc ba nhưng thực ra ước mơ của cậu ấy là trở thành một kiến trúc sư xây dựng nhà. Ông giúp tôi điều cậu ấy sang cục của ông, đích thân dẫn dắt cậu ấy. Tôi đã hứa với Lỗ sư phụ sẽ tìm một người thầy không hề thua kém ông ấy cho Lỗ Ban. Chỉ cần ông gật đầu chuyện này, dự án khu Bình An có thể chính thức khởi động."
Cục trưởng Bạch nghe phần đầu thì không phản ứng gì, nhưng đến đoạn cuối, ông ấy chỉ vào mình, không tin nổi: "Cô nói tôi dạy sao?"
"Các cục trưởng kia chắc đang đầy một bụng tức giận, nếu không thì tôi nghĩ nên rút đơn đi. Dù sao thì người họ tìm là ông, không phải một nhân viên tuy có biên chế nhưng vẫn đang trong tháng thử việc đầu tiên như tôi."
"Tôi không dạy thì ai dạy? Ngoài tôi ra, trong cục còn ai có thể so được với bậc thầy thợ bậc tám chứ!"
"Còn chuyện nữa?" Cục trưởng Bạch trợn tròn mắt: "Cô coi tôi là bảo mẫu của cô đấy à? Chuyện gì cũng tìm tôi?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất