Hội trưởng Tống tránh né ánh mắt của phó cục trưởng Khâu, ông ấy lại nhìn về phía Thủy Lang đang bày ra vẻ mặt miễn cưỡng kia, nghĩ rằng mặc kệ nói như thế nào, thì đây cũng là lần đầu tiên Thủy Lang đưa ra yêu cầu với ông ấy. Nếu như người ta vừa ngỏ ý mà mình đã lập tức đùn đẩy từ chối, thì khả năng cao là sự tín nhiệm của Thủy Lang đối với bọn họ sẽ bị lung lay: “Cư dân ở ngõ Bình An cũng khá đông, thế này đi, tôi sẽ trích tiền của cá nhân mình, bảo với bên xưởng chế biến thịt đưa một phần tư thịt heo qua đây, xem như thêm đồ ăn cho nghi thức bái sư.”
“Tiền của cá nhân ông?” - Thủy Lang kinh ngạc: “Hội trưởng Tống, ông thật sự quá tốt bụng.”
Trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi, ba vị lãnh đạo đang ngồi kia đều cho rằng Thủy Lang sẽ có biểu hiện giống như người bình thường, sẽ khách sáo nói rằng sao tôi có thể nhận tiền của cá nhân ông trích ra được chứ này kia kia nọ, sẽ bảo không cần đâu không cần đâu, nhưng kết quả...
Thủy Lang nói tiếp: “Cảm ơn, hội trưởng Tống đúng là có nhiều tiền, người cũng rất hào phóng, lòng tôi đã hiểu rõ.”
Tống hội trưởng: “!”
Hiểu rõ?
Hiểu rõ cái gì chứ??
Sao ông ấy lại có cảm giác như thể có một cái hố to trước mặt đang chờ mình nhảy xuống vậy nè!
“Đồng chí Thủy Lang, cô tuyệt đối đừng hiểu lầm…”
“Đâu có, tôi đâu có hiểu lầm gì.” - Thủy Lang chủ động nắm lấy tay của hội trưởng Tống, lại vỗ vỗ thêm lần nữa: “Tôi hiểu, tôi hiểu mà, hết thì dừng là được.”
Tống hội trưởng: “???”
Cái câu hết thì dừng này có giống nghĩa “hết thì dừng” trong đầu ông ấy bây giờ không vậy?
Sao có cảm giác như mình đang bị lừa vậy trời?
“Đồng chí Thủy Lang, chuyện không giống như cô nghĩ đâu, thật ra thì tiền lương của tôi cũng không có bao nhiêu, à không, phải là tài chính của quốc gia mình đang gặp khó khăn, việc cấp bách bây giờ là phát triển kinh tế, cô không thể có suy nghĩ như vừa rồi được.”
“Lòng tôi ngoài có nhân dân, thì chính là có quốc gia.” - Thủy Lang khó hiểu nhìn ông ấy: “Ông nói tôi không nên có suy nghĩ gì chứ?”
Tống hội trưởng: “...”
Thủy Lang nhìn đồng hồ đeo tay: “Ôi, đã gần mười giờ rồi sao, nhờ cục trưởng Bạch giúp tôi hẹn tổng biên tập của nhà xuất bản mỹ thuật nhé, ông thấy đó, đã muộn như thế này rồi, vốn dĩ người ta cũng không sẵn lòng gặp tôi lắm, mà các ông lại đột nhiên kéo tới đây nữa, bắt buộc tôi phải cho người ta leo cây, ông nói xem bây giờ tôi nên làm gì?”
Suy nghĩ của hội trưởng Tống bị dắt đi, ông ấy hỏi theo bản năng: “Có chuyện gì?”
Ông ấy vừa hỏi xong thì lập tức ngậm chặt miệng lại, cố gắng kiềm chế xúc
động để không đưa tay lên bịt miệng.
“Ồ.”- Thủy Lang lại ngồi xuống: “Hệ thống thống nhất mua và bán là do cục công thương quản lý, đúng không?”
Hội trưởng Tống không nói lời nào.
Phó hội trưởng Khổng nhìn nhìn lãnh đạo, cô ấy đứng ở phía sau cười gật gật đầu.
“Vậy các ông cũng quản lý việc bán sách thiếu nhi này phải không?” - Thủy Lang móc ra một quyển sách thiếu nhi, sau đó cô lật ra cho hai vị lãnh đạo xem: “Hình như sách này chỉ có bán ở cửa hàng và ở hợp tác xã cung-tiêu thôi, còn ở nhà sách Quốc Doanh thì không bán à?”
“Bán chứ.”
“Ông trừng cô ấy làm gì?”- Thủy Lang nhíu chặt mày: “Ông đang bạo lực nơi công sở à?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất