Xuyên sách trở thành nữ hoàng bất động sản

[Ngoại trừ cười ha hả, tôi không biết nói gì hơn.]

[Tôi đặt mình vào vị trí của người khác và suy nghĩ, ai nợ tôi 228 triệu tiền thuê nhà mà không chịu trả cho tôi, có c.h.ế.t tôi cũng phải đòi, may mà Hứa Yểu nhẫn nhịn được.]"

"Tiền thuê nhà còn nợ, anh có trả không?" Hứa Yểu có chút bực dọc khó chịu, đợi câu trả lời của hắn thôi đã gần mười phút rồi, hôm nay cô còn phải gặp ông tổng của công ty bất động sản, không có thời gian lãng phí với Thịnh Chu.

"Lục Dã," Thấy Thịnh Chu vẫn không nói gì, Hứa Yểu gọi một câu, dứt khoát rõ ràng nói, "Báo cảnh sát cho tôi."

"Vâng, thưa cô." Lục Dã lập tức lấy điện thoại trong n.g.ự.c ra.

Đầu Thịnh Chu sắp nổ tung rồi, hắn gần như nhào tới theo bản năng, "Đừng báo cảnh sát!"

Lục Dã đột nhiên giơ chân lên, đá Thịnh Chu sang một bên, không cho hắn đến gần Hứa Yểu.

Thịnh Chu lảo đảo suýt ngã xuống đất, lúc này trông hắn chật vật kinh khủng, trên vầng trán tuấn tú phủ một lớp mồ hôi mỏng vì căng thẳng và sợ hãi, nghĩ nếu đến đồn cảnh sát thì xong thật rồi, hắn nhìn mọi người đang sửng sốt cùng với ống kính đen kịt kia, những lời sắp thốt ra đến bên miệng thì thế nào đi nữa cũng không thể nói ra được.

Thịnh Chu như con kiến trên chảo dầu, vô cùng rối loạn.

Động thái này của Thịnh Chu khiến rất nhiều fan cảm thấy nguội lạnh, không cho báo cảnh sát không phải là đã chứng thực rằng Thịnh Chu thật sự nợ tiền thuê nhà sao? Nếu không thì sao lại sợ báo cảnh sát? Cùng lắm thì đến đồn cảnh sát làm cho ra lẽ.

Hứa Yểu chống cằm nhìn chằm chằm trò hề của Thịnh Chu với vẻ đang xem náo nhiệt: "Vì sao không được báo cảnh sát?"

Thịnh Chu lắp ba lắp bắp, liên tục lặp lại: "Tôi... tôi..."

Người phụ nữ ác độc Hứa Yểu này, cô là đang ép hắn chính miệng thừa nhận!

Khoảnh khắc này, Thịnh Chu đã thật sự hối hận, hơn hai triệu thật sự chẳng đang bao nhiêu tiền, đối với một đỉnh lưu như hắn mà nói thì chỉ là một số tiền nhỏ. Hắn chỉ chợt nảy ra ý tưởng may mắn chiếm chút lời, có thể không trả thì không trả.

Hứa Yểu ngước mắt thúc giục: "Báo cảnh sát."

Thịnh Chu vừa xấu hổ vừa thiếu kiên nhẫn, chẳng mấy chốc đã bị Hứa Yểu bức đến nỗi rơi nước mắt, hắn nghẹn ngào nói vài từ qua kẽ răng, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe rõ: "... Tôi trả tôi trả."

Cái gì mà chủ nhà dễ nói chuyện chứ, đều là giả, đây là muốn nuôi dê cho mập rồi làm thịt.

Fan ngơ ngác: "..."

Lời này chính là thừa nhận trá hình rồi, đỉnh lưu Thịnh Chu nợ tiền thuê nhà.

Sự khăng khăng vừa nãy tất cả chỉ là một trò cười!

Thịnh Chu tay chân luống cuống mò tìm điện thoại, người đại diện ở một bên lập tức chạy tới đè tay Thịnh Chu lại, thì thầm bên tai hắn: "Đợi đã, trước tiên anh đừng có lộn xộn."

Giả dụ Hứa Yểu thật sự được người khác ủy thác tới thu tiền thuê nhà, ai dám trực tiếp đưa số tiền lớn như vậy mà không có bất kỳ văn bản ủy thác nào chứ?

Mà nếu như Hứa Yểu thật sự được người ta nhờ tới thu tiền thuê nhà, vậy thái độ hùng hổ dọa người của cô vừa nãy chắc chắn sẽ dẫn tới bị bôi đen, chẳng qua chỉ là một tay sai cáo mượn oai hùm thôi!

Thịnh Chu đột nhiên tỉnh táo lại, đúng, chuyện đã đến nước này chỉ có thể giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất, chí ít cũng không thể để Hứa Yểu giẫm lên mình để tăng lưu lượng được.

"Tôi muốn xem giấy chứng nhận bất động sản!"

Không chỉ Thịnh Chu muốn xem giấy chứng nhận bất động sản, mà cả cư dân mạng cũng muốn xem.

eyJpdiI6InhrclwvdHJTMGdBMUFuT3dxcXhOUitnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IndmU0JseTNoOTlXV01rMVN1alNJVWhVNzcyXC84NlJuMmF4ZmQwdGdTcDlJU1dcL2NCbkxRYVVEQTlObk05Mm1ESUNhQTRsR1wvbWtOb2M4dWRvelE4WG96c01YemRYZmVzQzc0ZHJMOVlcL1dUZENWN0pyMmFOVXhCU0NGREkzeUFmSXJDcUVcL2ZQQ2ZUV0hMQUgrUVFyMTI2Z3A2SEF6SzJKWkdrUkxneHBoQWNqcnU5RHd0QTdLS09ETGtVakVYb2dtR0U4emRrZWwxeWw0bndqTEk3a202Vmk2VVBZc1hNZEpmXC9ld21wazdZS3FKdStydXM5Y2pZYitvNUR3Mk1Rb1VFTXBmY0tSYjdsVUxEaUk0RFwva0F6T0pUV2ExN21mTnc3NjVDVnRPTjVFcUJNZDNySk9PcWpZdHo1MGVrbkRzUnE1M2JCMVwvUzZnRnJoeDhuZlJKVWJWdUZsbXBsR0EwQTlwZzlKUldDYnlcL2l2RkJ3N1VYMElTUGNXUFZxSW80WHBzc1QwYU8yMTZvNmJVSHIzZXdHMFFETE1FVzdINkRQZGdwWjRNZHFpcTRqb2hXWjVsNVpFZDdyQVVoZmtlK2lQekN1cHlpcTlOa0xwaFZlYkFNVXBVbGNMVFN0RzBTTFptbHNDMVJTOEFEanZBcThkd1BvYk1Zd0l6VXlwV216OGdXMGJTVFR0em5wNkVPeThCaE5BcmJSV3FvbHk1Q1UzcmRyeFRoZ1dFU2VBXC9BUUJYcklwZmkxRytUUFVlZlRDS3dBUXhGZk5SVzhxT0pzcE9ZNFdOMW9KQkJCXC9tdkxGUHBZcG0xYldHNEd3b2dlcnJaVTVYZ2d4eU12bUlNUTY1anlWYlY5dlZIWk5WSFFJQ1ZJWFE5K2hIbllpRXduWE1BMUNwbUVJRUdhaHJ5RCtZMFpjeTJLaGV6eGhoWEN1OERHWHJrWkh6YnhlYzkyaHhLZ2lKK1hwbXZ3ZzNBNVRxek5zbCtJZ2lsN3dNQ3VvZ3NSYUtSTmtXV2N0TTd5WFlJUGN6MlNIS3V0eTJORkxNNDR6d3BsMkpwWHo4ZGxLXC9SWWJkbjl2Ylk9IiwibWFjIjoiMzgwZjgxYjNjYWEzYzAxYjBmYmE4MDQxNDk3OGNmOWQ0ODVlNTQ1MjU1MzQzYzBjYmU2Zjg0YWQyNTg2N2FhZiJ9
eyJpdiI6ImxhZG05MkFLTEpkOE45WkYzbyt1S1E9PSIsInZhbHVlIjoiSTZNRTVaK0FzNnQzYzB6bmY5VG9xd3p4TjRiTHlyNWp0SzRTZXRzNW5jbXhySWhMN2FJenZWQUdmWjBXTVB3VE5JZnF6cUJmM1VyRG9WdTlRbnJ3XC9xY1RMVGRCTUZZOXo0c005S3d1YnNNSHR5bk1ZUmJNTDdzV1ZjbjlBRTVQa2N1a3dXUUl1bVdtTUVjaFJ5MXY0MnBYeFZ3akhqejJtaEhCcnZpakt2UFlJZkxrM3RcL3haRU5SSXRVQ2hra0JtSkpcL08yY3NpS3F1amkxMlBnbEc5TmROdWZhamJ1TWZDZmdWUVVlSk12bk9rSlFvQ0JHVURaeWxtTDFJbUdOZW1LREFGWUcrTkM2OFZTVm1sRzJPamJRSzk4VFBubk5idnBqcWdGbjYyZmsxMnNjc3J3YnllakFuRnFaaWtMRGNBS2IwMjNOeTZPQnIzMys5Z05oVGJyUjB2aGxcL0VENTlGWE54bUtwaWNnaW1VejNwVjhaRWZVemhGUkNHczU4VW9aNEJ3MHhkMmVnUnRyVXA2N1A3WURGWmlZeUhRZ0dXTldXOGRYVkNTQUU9IiwibWFjIjoiZWJhNWZiY2E5OWVmNjJlOWZhMzg1ZmQ2NGYyOGQ3NzYzOTY4ZTA3MjU0NjRiNmVkNzQzMDg4OWQ5M2U2ZWMwNSJ9

Hứa Yểu vỗ tay trong không trung: "Mang tới đây."

Ads
';
Advertisement