Tác dụng của tinh hạch này Chân Lục Trà đọc tiểu thuyết cũng biết sơ qua, may mà trước đây cô đều giữ lại tinh hạch của những con zombie cao cấp mà họ đã giết.

Chân Lục Trà lấy những viên tinh hạch đó ra từ không gian.

Mấy viên tinh hạch với màu sắc khác nhau tạo thành sự tương phản rõ rệt với viên tinh hạch màu trắng trong suốt trên bàn.

Hứa Đồng trợn to hai mắt khi cầm lấy viên tinh hạch trên bàn: "Chị Chân, chị lấy những thứ này ở đâu ra vậy?"

Chân Lục Trà cảm thấy cấu tạo não của Hứa Đồng chắc cũng giống như cá vàng.

Cô đếm ngón tay giúp cậu ta nhớ lại: "Đây là của con zombie ở thôn làng, đây là của viện nghiên cứu, cái kia là của bệnh viện. Ồ, đúng rồi, viên màu xanh lá cây là của cây biến dị trong rừng ở thành phố Y."

"Vừa hay màu xanh lá cây hẳn là thuộc hệ Mộc của cậu, cậu có muốn thử xem, xem sau khi hấp thụ có thể thăng cấp không."

Hứa Đồng lập tức hứng thú: "Được đó! Được đó! Nhưng những thứ này không cần giao nộp cho căn cứ sao?"

Chân Lục Trà cầm viên tinh hạch nhét vào tay cậu ta: "Tinh hạch chúng ta vất vả lắm mới có được sao có thể giao nộp, mau dùng đi."

Nhưng Hứa Đồng vẫn có chút không chắc chắn, cậu ta nhìn Tạ Lam Án đang ngồi bên cạnh Chân Lục Trà.

"Đội trưởng..."

Chân Lục Trà quay đầu nhìn Tạ Lam Án: "Đội trưởng, đây là của chúng ta, đúng không?"

Giọng nói nũng nịu, ánh mắt lấp lánh, tuy là giọng điệu hỏi han, nhưng đôi lông mày nhướn cao của cô đều đang nói những viên tinh hạch này vốn thuộc về đội Ảnh Tức.

Tạ Lam Án nhớ tới đám người nghiên cứu tinh hạch còn nói với mình muốn có loại tinh hạch này để làm thí nghiệm.

Tuy nhiên...

Tạ Lam Án khẽ nhếch miệng, đối diện với ánh mắt Chân Lục Trà: "Ừm, đương nhiên là của chúng ta."

Chân Lục Trà vui vẻ cười, nói với Hứa Đồng: "Nghe thấy chưa, mau dùng đi!"

Hứa Đồng nghe xong, cầm viên tinh hạch bắt đầu hấp thụ.

Viên tinh hạch bắt đầu lóe lên những tia sáng nhỏ trong tay cậu ta, những tia sáng đó đi vào cơ thể cậu ta, rồi tắt ngấm, cuối cùng viên tinh hạch hóa thành một chút bột mịn trong tay cậu ta.

Hứa Đồng chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh to lớn tràn vào cơ thể mình, chạy qua tứ chi bách hài, toàn thân tràn đầy năng lượng.

Cậu ta bây giờ cảm thấy mình có thể triệu hồi ra một trăm cây ăn thịt người ngay lập tức.

Nhưng lần này Hứa Đồng lại cảm thấy có gì đó không đúng, cậu ta thử phóng thích dị năng của mình.

Điều kỳ diệu là, lần này dị năng không mọc ra bất kỳ loại thực vật nào từ mặt đất, mà từ trong tay cậu ta mọc ra một đoạn dây leo màu xanh lá cây.

Hứa Đồng kinh ngạc nhìn đoạn dây leo trong tay, điều khiển nó theo ý mình.

Chân Lục Trà quan sát kỹ đoạn dây leo của cậu ta, càng nhìn càng thấy quen mắt, hơn nữa màu sắc của đoạn dây leo này có chút khác biệt.

Emmmm...

Đây chẳng phải là đoạn dây leo mà cây biến dị đã tấn công họ lúc trước sao! Hơn nữa cô nhớ đoạn dây leo này có độc.

Lần này Hứa Đồng coi như nhặt được bảo vật rồi.

Hàn Diễm nhìn đoạn dây leo trong tay Hứa Đồng, lại không nhịn được muốn dùng móng vuốt của mình chạm vào.

Ngay khi đầu ngón tay hắn sắp chạm vào phần đầu có độc của đoạn dây leo.

Tạ Lam Án đang dựa vào ghế sofa, trông có vẻ lười biếng, uể oải, lên tiếng: "Có độc, cẩn thận bị độc chết."

Hàn Diễm nghe thấy lời của Tạ Lam Án.

Dây leo có độc hay không hắn không biết, nhưng đội trưởng, miệng anh thật sự rất độc.

Hứa Đồng nhìn kỹ đoạn dây leo của mình, cũng phát hiện ra điểm khác thường của nó.

Nhưng đối với cậu ta mà nói, đây coi như là thêm hoa trên gấm.

Hàn Diễm nhìn những viên tinh hạch khác trên bàn: "Ở đây không có viên nào hợp với tôi sao?"

Chân Lục Trà nhìn những viên tinh hạch trên bàn, cảm thấy mấy viên này đều không hợp với hắn: "Anh có thể đem đi đổi lấy thứ anh cần, nhưng mấy viên tinh hạch này đều có cấp bậc khá cao, anh chắc không đổi được viên tinh hạch cùng cấp phù hợp với anh đâu. Nhưng khi ra ngoài làm nhiệm vụ, chúng ta có thể để ý giúp anh một chút."

Hàn Diễm: Buồn ơi là buồn.

Trong số những viên tinh hạch còn lại, có một viên rất hợp với chú Viên, Chân Lục Trà lại đưa viên đó cho chú Viên.

Sau khi chú Viên hấp thụ viên tinh hạch, cũng cảm thấy dị năng của mình đã được nâng cao rất nhiều.

Ông dần dần có thể cảm nhận được các vật chất kim loại xung quanh, thậm chí có thể biến chúng thành hình dạng mình mong muốn.

Nhìn vật thể kim loại không ngừng biến đổi hình dạng trong tay chú Viên, Hàn Diễm ngưỡng mộ không thôi.

Tuy nhiên bây giờ ở đây không có viên tinh hạch nào phù hợp với Đường Nguyệt, Hàn Diễm xáp lại gần cô.

Cười hì hì nói: "Nguyệt Nguyệt, quả nhiên chúng ta là trời sinh một đôi..."

Còn chưa nói xong, Đường Nguyệt đã triệu hồi ra dị năng hệ Hỏa của mình, ngọn lửa nóng rực nhảy múa trong tay cô.

Đường Nguyệt liếc hắn một cái: "Hẳn là trời sinh tương khắc."

Thế giới chỉ có Hàn Diễm bị tổn thương đã thành công được tạo ra.

...

Kể từ khi căn cứ phát đi thông tin về tinh hạch, ngày càng có nhiều người ra ngoài căn cứ để kiếm tinh hạch zombie.

Tuy nhiên mấy ngày nay đội Ảnh Tức lại không ra ngoài làm nhiệm vụ. Hai nhiệm vụ trước đó thật sự quá hao tâm tổn trí và thể lực, mọi người đều muốn nghỉ ngơi cho tốt.

Mấy ngày nay Chân Lục Trà không có việc gì làm liền nằm ườn ra đó xem phim, thậm chí còn lấy ra đủ loại đồ ăn vặt từ trong không gian ra giải sầu.

Cuộc sống này so với trước khi xuyên không còn thoải mái hơn nhiều, dù sao trước đây cô cũng không dám ăn đồ ăn vặt một cách bừa bãi như vậy, không chừng sẽ bị người quản lý cằn nhằn.

Bây giờ thì tốt rồi, cô muốn ăn khoai tây chiên thì ăn khoai tây chiên, muốn gặm cổ vịt thì gặm cổ vịt.

Chân Lục Trà thậm chí còn muốn tự làm gà rán ăn, lại thêm chút rượu, đây sẽ là một chuyện vô cùng sung sướng!

Tuy nhiên hai ngày nay cô không gặp đội trưởng đại nhân của mình, cũng không biết Tạ Lam Án đang bận cái gì.

Cùng lúc đó, Tạ Lam Án đang bị Chân Lục Trà nhắc tới đang đi xem nhà.

Hai ngày nay Tạ Lam Án vẫn luôn tìm kiếm nơi thích hợp trong căn cứ để làm nhà cho anh và Trà Trà sau này.

Những lời Tạ Lam Án nói trước đây không phải là nói đùa, tuy anh cũng biết làm như vậy có chút hơi sớm.

Nhưng cơ hội luôn dành cho người có sự chuẩn bị trước, không phải sao?

eyJpdiI6IjJZVWpyV2x0bEM3YUNCaXpMNFZ4ekE9PSIsInZhbHVlIjoiem1yd1F5RkI5M1Vpb091ODhZY05BNW85emVUNVRVMHMwTkdHSGxRU1NtQm5udjZEcFBuVFQyN3dnNlhrb2I5YlNubXFYeWIxeU5xQjJ6c2tXd2lyTFhKTmhJeWpaS0pzZU9lZjNUSHhEK3BGUmtCSW00bzN1YllxM3pNOWpKNTZIZFwvK1QyVjVSQ3oxR1htd3JkaVExS1pVbFErc2REVE9VU1FKOXJVV01rRzl6RkxpVTVWYmZBUXpjUG5wZTdReHlxWGx4bk1BRUl4MzVWMWwrWGsyQnpZV1VqY00zZXRhWG40c3RcL0JWd3IwT2JRc05yeFR4c0NxaWZOM0FGSE8rZzBUcll2K1RVZVRcLzgyRWF6N3NuT0U4UzNYVUxMdUF4clMxSU0zRWJxWms9IiwibWFjIjoiNzUwNTk0ZTg1YjUyZDMwYzk0N2JjYjk5NjA3NGE5ZDM3ZTFjYWY3N2RjYjQ5MzE0NjUwMzg0MTM1MmVjNGQyOSJ9
eyJpdiI6Ilwvbm55Nnk2TExKWkZiTzJ4K0ZwZWlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRzZ2I2cTFMdEFldEdSWnRnbWFVSG92Rjl0YWtOR0tMTlo5XC9iNzhjdzlnWDJHRDZEa095ZTE2QklSVDR1SDRUcmpqb2NhK0p6clFqN3cyTzVFNFNVK2FpVFBEd09pWGo3dXNqdEFwMWJmNHBrOVNxY2pHWGxOVWJsNVkyRWt2Y3dUV3FJMXdpWHg1Tjl6ZmcrZjk0NWg1Nm1Sd2c3K3JHamFNYjBcL1N6YkszaHJiSjJrcks1MTZQSGR2aUJtM2M3QWhBUWJJU2NzZXdpXC9HUGx6cGNWWHowQU0xSjJaODk0QmZ0NzNaM1ltVHpHTmFaVnY2NndzXC9RWG5kRlZjdVwvZzNkOHR0WWMwS00rSFhnZmplZUtEam4ybVoxcnhVMkk4ckp6WEVpc0hUeUU5UmFLM2ZmQXM2RWpWY1FCOU5ueGR5TkF3TFozbHg0aVBcL0h3eGo0eWdKYXN1Z0JGQWVxRHNYeTFWVlc1MGZ2RT0iLCJtYWMiOiI1MzUyYTNhNDZlY2Y2NmRhMGIxZDU5ZDRlZjBiYjdhNjc1ZTU2MjQxNjA1MjNkOTE5ZDNhODE5MDQxZWIwOWQxIn0=

Ngay khi anh đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, người phụ trách giới thiệu nhà đã cắt ngang: "Đội trưởng Tạ, đây là căn nhà tốt nhất của chúng tôi, không gian trong nhà rất rộng, ánh sáng tốt, bên ngoài còn có một khu vườn nhỏ và xích đu, sau này Ngài và Phu nhân có thể cùng nhau thưởng trà ngắm hoa sau bữa tối."

Ads
';
Advertisement