Chân Lục Trà vội vàng nói sang chuyện khác: "Em đang nói chuyện nghiêm túc đó! Anh có biết chị Đường Đường có một cô em gái không?'"

Tạ Lam Án nghĩ ngợi một lát, hình như trước đây anh đã từng nghe Đường Nguyệt nhắc đến chuyện này.

Em gái của cô ấy, hình như tên là...

"Đường Tinh?" Tạ Lam Án có chút không chắc chắn lên tiếng.

Chân Lục Trà nghe thấy vậy liền phụ họa ngay: "Đúng đúng đúng, chính là Đường Tinh, cô bé mà em cứu ra từ bên trong cũng tên là Đường Tinh. Hơn nữa, cô bé còn nói với em rằng, cô ấy có một người chị tên là Đường Nguyệt."

Tạ Lam Án nhìn về phía Chân Lục Trà, cũng cảm thấy có chút khó tin: "Thật sự là em gái của Đường Nguyệt sao?"

Trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Chân Lục Trà gật đầu: "Lúc mới biết em cũng thấy khó tin, nhưng chuyện này chắc chắn là thật đến tám, chín phần. Chỉ là bây giờ chị Đường Đường vẫn đang ở sân huấn luyện với Hàn Diễm, vừa rồi chú Viên đã đi gọi họ rồi."

Lúc mới trở về, chú Viên nhìn thấy Chân Lục Trà dẫn về một bé gái, còn vui vẻ hỏi cô ấy là nhặt được đứa trẻ ở đâu. Nhưng khi nhìn thấy sợi dây xích trên người Đường Tinh, vẻ mặt ngay lập tức trở nên nghiêm túc.

Chú Viên phát động dị năng hòa tan xiềng xích trên người Đường Tinh. Sau đó nghe Chân Lục Trà nói cô bé này có thể là em gái của Đường Nguyệt, ông lập tức xông ra khỏi cửa, đi tìm Đường Nguyệt ở sân huấn luyện.

Vậy nên bây giờ Đường Nguyệt chắc đã đang trên đường trở về rồi.

Trước kia, Chân Lục Trà thường nghe Đường Nguyệt nhắc đến em gái của mình, hai người đã nhiều năm chưa gặp lại, chắc chắn cũng rất nhớ đối phương.

Đúng lúc này, cửa lớn bị người đến đẩy mạnh ra.

Đường Nguyệt vội vã chạy đến chỗ Chân Lục Trà, cả người cô thở dốc, có thể thấy là đã chạy rất nhanh để trở về.

Đường Nguyệt liên tục nghẹn ngào, nước mắt không ngừng lăn tròn trong hốc mắt: "Là, là Tinh Tinh đã về rồi sao? Là, là con bé sao?"

Khi nói câu này, cô ấy thở không ra hơi.

Chân Lục Trà lập tức an ủi cô: "Đừng vội đừng vội, Đường Tinh đang ở trên lầu, chị bình tĩnh lại đã..."

Nhưng Đường Nguyệt bây giờ thật sự không thể kiềm chế được nữa. Cô ấy đã quá lâu quá lâu chưa gặp lại em gái mình rồi, lâu đến mức ngay cả gương mặt của em gái trong ký ức cũng sắp trở nên mơ hồ.

Đây là người thân duy nhất của Đường Nguyệt trên thế giới này!

Lúc Đường Nguyệt chuẩn bị chạy lên lầu thì Đường Tinh từ phòng của Chân Lục Trà chậm rãi bước ra.

Ánh mắt của Đường Tinh ngay lập tức khóa chặt vào Đường Nguyệt, gần như chỉ cần một cái nhìn, cô ấy đã nhận ra người đó chính là người chị mà cô hằng nhớ mong từ rất lâu rồi.

Đường Tinh lớn tiếng gọi "Chị ơi", từ trên cầu thang chạy xuống.

Đường Nguyệt cũng chạy lên cầu thang, Đường Tinh lập tức lao vào vòng tay Đường Nguyệt.

Hai người ôm chặt lấy nhau, nước mắt của Đường Nguyệt vừa nãy còn chực chờ trào ra, cuối cùng cũng rơi xuống.

Đường Tinh khóc nức nở, miệng còn liên tục nghẹn ngào: "Chị ơi, em nhớ chị nhiều lắm... chị ơi..."

Nhìn hai người ôm nhau, Chân Lục Trà cũng không kìm được nước mắt. Tạ Lam Án đứng bên cạnh thấy vậy liền đưa tay lau nước mắt cho cô.

Đường Nguyệt nâng niu khuôn mặt gầy gò, hốc hác của Đường Tinh, lòng đau như cắt, hỏi han em gái vì sao lại thành ra thế này:

"Tinh Tinh, sao em lại gầy thế này... Có phải đã chịu nhiều khổ cực không... Tất cả là do chị không tốt, đáng lẽ chị nên sớm tìm em, sớm đưa em trở về..."

Đường Tinh đưa tay lau đi những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi trên mắt Đường Nguyệt.

Đường Tinh mỉm cười nói: "Chị ơi, mọi chuyện qua rồi, gặp lại chị em vui lắm, chị đừng khóc nữa, em sẽ buồn đấy."

Đường Nguyệt cố gắng mỉm cười, nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào: "Ừ, chị không khóc nữa, em trở về là chị đã rất vui rồi, đúng rồi, ai đã đưa em về vậy?"

Lúc đó, chú Viên chỉ vội vội vàng vàng chạy đến báo cho coo biết, nói em gái của cô hiện đang ở trong biệt thự.

Lúc đó đầu óc Đường Nguyệt liền trống rỗng, không đợi chú Viên nói xong đã vội vã chạy về.

Vì vậy, bây giờ Đường Nguyệt vẫn chưa biết em gái mình đã trở về bằng cách nào.

Đúng lúc Đường Nguyệt đang nghi hoặc thì Đường Tinh chỉ vào Chân Lục Trà nói: "Là chị Chân đã cứu em ra."

Là Tiểu Lục?

Đường Nguyệt vội vàng cảm kích nhìn Chân Lục Trà, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô lại nhìn Đường Tinh hỏi: "Cứu? Tại sao lại là cứu em ra?"

Vừa nói, Đường Nguyệt nhìn thân hình gầy gò của Đường Tinh, lúc này mới phát hiện ra trên cánh tay nhỏ nhắn của em gái có một mảng lớn vết bầm tím.

Nhìn những vết thương và vết bầm tím trên người em gái, Đường Nguyệt cảm thấy trái tim mình như bị d.a.o khoét vào.

Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Ai đã làm như vậy với Tinh Tinh?

Ngay lúc Đường Nguyệt đang trăm mối ngổn ngang không hiểu chuyện gì, thì chú Viên và Hàn Diễm, những người bị cô bỏ lại ở sân huấn luyện, cuối cùng cũng đã đuổi kịp.

Hàn Diễm nhìn Đường Nguyệt hai mắt đỏ hoe, còn ôm một bé gái trong lòng, nhất thời có chút không hiểu bầu không khí hiện tại: "Chuyện này là sao? Mọi người..."

Sao ai cũng như muốn khóc mà không khóc được thế này, còn bé gái kia là ai vậy?

...

...

Cuối cùng, mọi người quây quần trong phòng khách, Chân Lục Trà kể chi tiết đầu đuôi câu chuyện cho mọi người nghe.

Đường Nguyệt vừa nghe xong liền bật dậy định xông ra ngoài xử lý tên Lý Tiêu kia. May mà Chân Lục Trà và Đường Tinh kịp ôm chặt eo cô, không thì cô đã lao thẳng ra ngoài rồi.

Chân Lục Trà ôm lấy Đường Nguyệt nói: "Chị Đường Đường, chị đừng nóng vội, chuyện này không thể nóng vội được."

Đường Tinh cũng không ngừng gật đầu: "Chị ơi chị, đừng nóng vội."

Đường Nguyệt nhìn hai người đang ôm eo mình, lúc này mới ngồi trở lại ghế sofa.

Hàn Diễm và mấy người khác nghe xong chuyện này cũng tức giận đùng đùng, nhưng hơn hết là sợ hãi. May mà Đường Tinh thông minh, không để lộ mình là con gái mà còn làm bẩn người mình, nếu không theo thói quen cưỡng h.i.ế.p phụ nữ của Lý Tiêu, Đường Tinh có thể đã bị hắn ta hãm h.i.ế.p rồi.

Vì vậy, Đường Nguyệt lúc này ôm Đường Tinh, trong lòng vẫn còn chút may mắn.

Nhưng Lý Tiêu này, cô nhất định sẽ không bỏ qua! Hắn phải trả giá cho những gì mình đã làm! Dù có băm vằm thành trăm mảnh cũng không đủ!

.

Thật bất ngờ khi trong căn cứ lại có người nuôi nhốt zombie, điều này khiến tất cả bọn họ đều rất sửng sốt.

Hơn nữa, không chỉ có một người làm vậy.

Chuyện này đối với căn cứ mà nói là một việc vô cùng nghiêm trọng, liên quan đến sự an toàn và tính mạng của tất cả mọi người trong căn cứ.

eyJpdiI6IjlWSHNCQ2Z4S1ZmQk93ajNHUGx1RVE9PSIsInZhbHVlIjoicFdVemhTK0xYRXZ3ekpvNDd5Z3V2azJEN3Z3UGtJQ3lIbDdmQkZFdEJKdERnaFJqdDRBSitvdFBCR1BrZDZNUEw5blhYdXRzUHdYaVU4VEozRnFhbW1uZmc5MW5TTGozN0NCd2s4c3J4UEpraHBNSk1MVVR4eHBhMEtZRVZlTjh2YXNcL0xqU1hzVGE2YXFiT0hoRFZNSlJRXC9YenZmMytIMzBZK1dtWVdUTVVFK1gzMjg0UEc5c1Y5NnE2ZzBPR0hZemdud1AwckExbTdKQzV3aDNiazhPeXFBQTFtYWZrYUtXKzlqUXI5c3h4XC9JOHVXUStPZkRzcnZTem1EMGkyNzU2cGt3elRZakZ0bm1HZ2ZLM3lhendJQUFoNmJqcTBBVmhDV3FoelJ3TG51SmlGR0FWWWJRN2ZFUmFHNThvbm5oOVNKVXkzUW1zRFExY0RsS1BmR2lVaVRnNkFaWG9mck8rRm00YXN3TUhxNUJnOENqb0oyZ1NNVTZDXC9UZ0dCMEs3WVd5dmRwS0hVbXVQT0wyYXpHdGRqZHpwVSt3d0xiM1VxVmtjeWRVZ0tZWjZhR2ErWjJBNTVZUHQ1WEZ1TVQiLCJtYWMiOiIxMjQ3NzQ2ZmZhZjAyYzkzYTZhOGI0M2NjNWQyOTRjOGZhYjE4ZjcxNGVmMzE1MmNlNDUxMjdkOWU3N2Q5YTUzIn0=
eyJpdiI6IjVNN0ZwMWdYZjZQZm9ZeUhSZVRrN1E9PSIsInZhbHVlIjoiR24zemxRU3NaWHh5RFBTZDJhZTBXQTd1OU1USGhpQjBFNEFjQWpYQldVcERhVTBEYyt2THlPMk1NQ1l5bE8xdnowc3Y3aUtjbFpoMDRoZ2dKcWZvbCs2UzJDZVpPTDVUXC9pOXBxRkpkalF5MUlNSCt1d1hoaFI4UVRCVlR6VVBYRUZ0SzdBcktrVkc5aXAzaUo0MnhGdWxJYVMxZ2F0TE90OWpPYVVsTkJZUFFxRVhWXC9NVXpaQ0RaelRleXI1aXdGNjV3aFY3XC9Iemc1aUR5czE4RlRcLzltdURyalAzTGowNlEyc3BxOFZmTFBJY0JOenFZelBCeHRoaTNYUVA0bFwvaFpIcEVpWjBtRGU0QlZsMFdRbWFReUJBZE5aQnFxZkNwWUdaOHNhQ3dlYWVObmR1TzcwYzVsb3VCbXphKzd6eHN2amxVR01pTUl2YVhMeFo1YmpjY0ZnVWtqMWFcL3lwNkpRWExpeldBRE4yYkFiTklnYzlOOTIrcUN1QTFRMEVWZ0lUUUh0QjFxaFwvUWhlNWNKTjlRM0J5Rit3KzRtME9tZEMxUkxaVkI5eGJ1WXVLdkpHV1wvTlVxSWpqUUdMUEVBNFFpbnZSdG5UQ2dZWmtnbjJZOVVXTnNaWEJnTmpzOE5RYTVINnRHNGUxWDV1ekRjOWJSVkdpdXlFTHd5OUdOTmpNVjc0U1lvRCt1dTRqVGMzcGVPd1hvdzJLQmVHXC9rZURRSjYyaW80elNsWDkrRDZyMjBCSjYwcitCMnEwM1NDR2dJczc0RHdhMW80Y1pTQ0RQZEFJVzg4a1pKZlZsaU1mOVl6TCs2SmtObklDdlhjR1VtRzE5NjYrVWx6Z0FWRG9kUTNJSlZiNHhNemE2aXlXTUhZZTRTUG5xYldCVnREbSttanRpZyswbnp4dmhDa3FPYTNGVmpSYUU0TDlTd3M2eTBZNjBZS3hMUXFIblhrUThVaVJEczBKWVkxY3FiNW5JQzhOT1JTOE40UkN0RENDNUJGcWlqNytYaXFBcjNodHhkT1BWcFpRREFxSmQ1c20rcEVra3FPaGtDMGtmSWZjZHZwQzhhSk4xMlB0MmtFMFFIcDlHZzhEc2xcL0tqNUUiLCJtYWMiOiJlMjRmODFiNzNiMDFjZDk1OGZlODI0ZGQ0NzRlYzI0OGQ5ZTBlYmE2MGU4NWI1OGExMjdkNmJjZmQ5YzllNzY2In0=

Chẳng trách trước đây cô đã cảm thấy đội trưởng đeo mặt nạ đen của đội Ám Dạ quen thuộc.

Ads
';
Advertisement