Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính

Bởi cô hiểu rõ, họ chẳng thật sự muốn ôn chuyện, chỉ đến để dò xét, thêu dệt thêm chuyện đồn đại mà thôi. Việc cô bị đào hôn rồi lại gả cho Lục Chính Đình – một người tàn tật – đã khiến bọn họ xì xào đủ điều. Giờ thấy chính chủ xuất hiện, họ càng không kiềm nổi tò mò, muốn hỏi cho ra nhẽ.

Vài người phụ nữ lớn tuổi nhìn Lục Chính Đình, bật cười hỏi:

"Đây là chồng mới của Uyển Uyển sao? Bộ dạng đẹp trai quá!"

"Sao lại đi đứng không tiện thế nhỉ?"

"Ui, đứa nhỏ xinh xắn này là con ai? Chẳng lẽ của hai người? Mới cưới mà đã có con lớn vậy rồi sao?"

Lục Chính Đình không đáp, chỉ lạnh lùng liếc họ một cái. Ánh mắt anh băng giá đến mức khiến mấy người phụ nữ giật mình, vội lùi lại vài bước.

Lâm Uyển vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không phản ứng trước những lời bàn tán. Cô chỉ chăm chú điều khiển xe lừa quẹo vào con ngõ nhỏ, rồi dừng trước một căn nhà cũ kỹ. Sau đó, cô bế Tiểu Minh Quang xuống xe.

Lục Chính Đình không để cô giúp, tự mình lấy chiếc xe lăn từ trên xe lừa xuống đất. Anh dùng nạng để chống người ngồi vào xe lăn, cất nạng gọn gàng, rồi vươn tay định ôm lấy cậu bé từ cô.

Nhưng Lâm Uyển đặt Tiểu Minh Quang xuống đất, để cậu tự đi. Cậu bé ngoan ngoãn đứng cạnh cô, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy vạt áo của cô, ánh mắt đầy tin tưởng.

Ngôi nhà trước mặt thật sự tồi tàn. Tường rào đã đổ sụp nhiều chỗ, cổng viện phải chống tạm bằng mấy cây gậy. Hai gian nhà giữa lợp bằng tranh và rơm rạ, tường đất vàng trông xơ xác, tiêu điều.

Nhìn cảnh tượng ấy, lòng Lâm Uyển chợt dâng lên nỗi xót xa.

Cha cô, Lâm Khải Trinh, vốn là một người đàn ông khéo tay và chăm chỉ. Khi còn trẻ, ông có sức khỏe tốt, luôn giữ nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ. Căn nhà đá mà ông xây khi kết hôn là niềm tự hào lớn nhất của ông. Để gom góp tiền, ông từng làm lụng vất vả, tự tay dẫn thợ xây nên ngôi nhà rộng rãi với ba gian chính, hai gian ở phía tây và hai gian phòng nam.

Ngôi nhà ấy từng được cả thôn ca ngợi, trở thành mẫu mực cho người trẻ muốn xây nhà. Thậm chí, sau hơn 20 năm, căn nhà đá ấy vẫn còn chắc chắn và mới mẻ. Nhưng giờ đây, nhìn cảnh tượng hoang tàn trước mắt, lòng cô không khỏi chua xót.

eyJpdiI6IkFKbTRDVE1lMHVXOEhOK0tsZjdsUFE9PSIsInZhbHVlIjoiZkxqV3RFZUtrTElCOGpcLzUreG9jVitka0J3enNCTG9jSG5lcGJ2YkdPUmRGQTUyaFV1XC9oQ1NFcHFvSWx1XC9nbUZUMEd0bVlwSWg0TTJcL2pcLzBcL1MxUGNUdlJrRGNHb01tRHFEZTdCVHlKQVVsZ3Brd0s0c0pES2xSSFhQUk41V3IrV244Qnd0bVpQY3E3NENCTjVyOUFMZ2pjajNLZENDRitWNXpsQ2hkdUxiWG9VUUFDVnF5RGRSTlRRZHBwd0RIY2REc0JoQVBxNGpTSHJwM0hjQXE5eFwvNG5HZmNrMkUyQzhEMUVPbHVXbUdjdEN4QytrMTVsd05NeFhOZWJVOHM4RUo3VWlrcjZmYlVLQWlBM1hsMEo2ZkxXYmUxVGhDNnRENE5VUmJYN1FWdmRwc0lqR1NlVVk4Y2phUGFLUGZXb1VsMFdJK0tUeUgzbkdoYnRnM1BOdz09IiwibWFjIjoiZjczNWFkZGJmZTg4Y2U4OTM0ZGVkMTA5NzY5NWVhZTE5YjVlMjU1MTYzZjBlOGRjYTNlNDk2N2QyZjc2ZjAzOSJ9
eyJpdiI6IkJaZ1NHV0JGVEJZTk1ZR3I0RXliN3c9PSIsInZhbHVlIjoiRjg2YktLY3F6QnJTc0xkYWU5dnk5ZEFLaXF0ZmZiMlpBU1wvTTdqM2gyRDRiNnVXbUJRMGYyNVZ1XC9VRDQwQU9od042TWoycUwrODlyYzlYUlM5YldFVVRLMU5DSFdZcml6VXBnMWtzZ3dzdk5RSGN0WTh1UTcwclB2REM5UFBVOXp3bWFjTTRcL0NCUlhXK01vejdDdm56bW1QcmNMakFVOTRZRlwvZ3NRbk5SdlhFNFkwV3Z5M2t4MEdtKytpM1RoN3ZUVVN5NHVOSEpFUmJCaUZlRTBDXC9zdkE0aU1LaFpkYXNyaXVJaDN2cGJHMUsycUdiS3B5Q0FpelhHY0ZHUzMzU0lsSUFTS0ZReVcrV3BBZXJSR0JVN24rUzRvcDlzXC9MYVNnNndkcGJmOFk5R09VaU1JUGNkR2J3VzZIcmRYRHlYcVRCckNqTGxQWFwvbzMyUkF1Z1FVOGt4eitGWFZ6TFgrbTVzWFNDcVRvbExwMkJGeVJMT0xDdllhY3JiOWJ6d2NWT1lIbTZEK3h5MUxSQUhhNVdtd1NMXC95dW5Qa2dWWFVvZUhZMjdSdEVHY3g3Qk0wZk5QbVdFRWhYKzRWbkxPa0NRWUs0TVwvbGcwTmZEa3BVRHdjelE9PSIsIm1hYyI6Ijk3MDMxYjBlNTYxYzBjZmFjZjM2MzJkN2VlMTNhZTFlZWI2OWZhZTdiOWQ3OTY3YWIxZmZjZTdiOWUwM2ExMjUifQ==

"Ngọt, thơm quá!"

Ads
';
Advertisement