Hai vợ chồng bàn chuyện mời khách, cảm thấy vui mừng và xúc động. Đã bao lâu rồi họ không có cơ hội mời khách như vậy? Họ nhìn con gái và con rể ngoài sân, cảm thấy như mình đang mơ. Con gái bây giờ đã biết cách lo toan, chẳng giống như trước nữa.
Dù vậy, nghĩ đến việc con gái bị Lục Chính Kỳ tổn thương, họ lại cảm thấy thương xót. Nhưng nhìn Lục Chính Đình, họ càng thêm cảm kích. Cha Lâm thở dài: "Haiz, chỉ là đi đứng..."
Mẹ Lâm mỉm cười: "Em thấy nó còn được việc hơn mấy đứa đi đứng bình thường. Uyển Uyển và thằng bé có duyên, họ ở bên nhau là số phận."
Cha Lâm cũng không thấy bối rối nữa, gật đầu: "Nói cũng phải. Chính Đình là một người đàn ông tốt, có trách nhiệm và biết thương người. Em cũng dặn dò con gái nhiều vào, đừng có nhớ nhung thằng khốn kia nữa. Phải sống những ngày tốt đẹp bên Lục Chính Đình."
Lâm Uyển đứng ngoài sân nói chuyện với Lục Chính Đình về bữa tối mời khách.
Lục Chính Đình nhìn cô, gật đầu: "Được, anh giúp em mời ông bí thư và mấy người nữa."
Lâm Uyển cười thầm, cảm thấy anh thật tinh ý. Dù cô có thể mời, nhưng nếu Lục Chính Đình mời thì sẽ trang trọng hơn. Sau cùng, mọi người đều tin rằng Lục Chính Đình là chỗ dựa vững chắc cho gia đình mẹ đẻ của cô.
Lục Chính Đình nhìn cô: "Đi thôi."
Lâm Uyển gật đầu: "Ngoài đường không dễ đi, chúng ta ngồi xe lừa đi."
Cô nói với cha mẹ một tiếng rồi bảo Tiểu Minh Quang ở lại nhà, còn cô và Lục Chính Đình ra ngoài. Tiểu Minh Quang không nói gì, đứng dậy định đi theo, rồi lại quay đầu nhìn túi đồ của mình. Thấy túi vải của Lâm Uyển cũng ở đó, cậu bé lại quay lại đi theo.
Lâm Uyển thấy vậy, không ngăn cản, để cậu bé đi theo.
Ra khỏi cửa, khi Lục Chính Đình định đóng xe, Lâm Uyển chạy tới: "Để em làm."
Lục Chính Đình mỉm cười dạy cô.
Con lừa rất ngoan ngoãn. Lâm Uyển nghe theo hướng dẫn của Lục Chính Đình, to tiếng ra lệnh. Khi xe lừa chuẩn bị xong, Lục Chính Đình bế Tiểu Minh Quang lên một tay, còn một tay bỏ nạng và ngồi lên xe.
Con lừa đi trên con đường đá, móng chân chạm đất phát ra âm thanh giòn giã, vang dội khắp cả thôn.
Trên đường, không ít người gặp họ và nhiệt tình chào hỏi. Ánh mắt mọi người nhìn Lục Chính Đình cũng đầy ngưỡng mộ, không ai còn dám chỉ trỏ như trước kia.
eyJpdiI6ImQ0Tkk1SXNLSzJGQzh5blFcL2I0dmFBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IitnenJlNkVoQ0x6QTBoMlZqeWR1Q0pXRVU1RGhKZ2xRUytkbWFEYW1KNHhudlUrRUloaXliTWMxckI5NTJpU3loSHFFYW1hVUljSDcwM3FcLzd5czZyelNibWJwZ1ZTQjg5NFhNRndycU82ZFF6VmNPYVpYV2E3VGtaWlYwU2ZtWm5ydjFTMktNWkR6M3B3cEZtMUtSNWZtXC9YOWp4SnZFVkdXcFJZT3Ixc2h4cHhKcXpkcWkwXC9pcFJVWERvdEpvY0Z2UFJoSHZqd05WV2FCXC9LVXNTSGZVcEt3YldjQURnc2g4SUptcVJmWFpmRHBmdm1nKysxdWFacFwvRW5yY1ZqbHRxWm1LQ0ZNOWVWOExxak1SRXBwSHBqd3VmQlgxMzVXVHZrT1wvclwvR09sbEFqdktxZk1BV0poMGZ0TEZqZ0FjUG9lWDlscVlOZlAyNWVoVHJuVnpqblRlQ29MR1VWS0F1djZUcmlOYTJienJadnZtTEw3Njd6cWhiYUh1Y3p3UHEza1pERXZvQktoVVZOQ1kySGdzcUxCcGFCZU5zMzNaQ2Z5dUZqSm9ONEJDbnVZKzZZMkVYT3JrU1Y1VUVNODFcL2g5M2lIUkhKWUh3eDhhdUVqODUrekR6TVhjSFBKenFqSmVJU3Z2dTBsNkZnM1RHbVwvTm5pTVBSdTZEXC83MEpRaHYyU2Y5c3V1Q2hrQWNDWVRidTc4SXNIQ09wdzdhbG91RGpTenRBXC9TMENhTnh6bFNsR1M3XC96NllBYVRLcmxDQ2hhM1BLcXFQUHpiYjE2NHBnOG5EMllLRVNQelJYMjZ4aHFiU2M4WUFERnkyUWp2Smp5aHpKVjhSSGlGajN3eEhGTEx0WVVcL01ldHBjNHJZRGNXNmpCWnl4KzY3aXhSaE5cLzFIXC9vWUtIVVBvVVwvWFNcL2pYU0FmUUgybWtMMjJMYUdoc25ETUFlQXlmRXdtZjh1aTNiTmRaXC9DSkxyaGVWc3hqVnJhMm1HUnowdU9CKzZnUTE5eGlYYUpKWVJxNlZTQUxrWVFocDZtUDlueHBDN0JwdmxmaGxpRk9ybE1rQTRWVmhcL1lNVkIxNW9NeXdiWnhVMlFQZzBOcTQwdmZ1V3lMd2hJUUIyNEV6VjhGczcxeVlLcDBQUkNQUnpud0U2V01jbFJDVDhGK0FTQ05DeElTcWFKWTI2dGtZeTFXaFZQOHlsWU9cL1lMRytJcWJ5dG8rWjRcL3kxalRxUGhyUWRTZWVpeXJScFo3bkl4az0iLCJtYWMiOiI0YTk2ZGY2YzdlYzg3NWU4NDUyNjNmYjgzYmEyMDViZjY5YzM4NGEyNGVmMGQzZjg4NzEzNTE5NzAxMTA1MmFmIn0=
eyJpdiI6IlFQMkFBVTJWZTJnQTE3ZGJGTHliZ2c9PSIsInZhbHVlIjoiMlo1MTNUVzBRQk5TV2k2OW9OMWdKODNvNkFGcW5cL0JBb0tVR3lmQlJcL2cxN3JxOG5jVlwvd2pINVhCQmFxVVkzTTduRWtEU25Bc1ZqdEVzWUJNelVKUThaNVdaQ2RHQjZsUkVqRjl2ZGNOcjRqdE54RFRWQlFMYlpSbittakI0dVFHMFRyaUpQdFdqNHpLR3Q4c0t4dDRzRGo3Qk5iUk9BclwvemZCWTB5OG5KYVJuZkV3K1wvc1dDUFVRZWNXbklNZ3JyQXgybDU2UUhxXC9PQk1ENlVyTjVCbUEyNXNsZ051TldVTVdNY0czUWR6SnpZRVRcL2VLWElWTTYwcjVVN1wvTGlYSFIyNzR6bGlFZ2RtXC9RRTR3Q2FmUGp4WUVWZ29RWFVqSjR0ZVNwdFpqWEFJVVdXZXNwVDFRY3pcL2FQOEFkRFVVZGRMUml3VEpudU0reDRHMUhGS2kwdlNBdlJqcnlnVzlaQWxFMTE4OW14UjFQWWIxbTQrXC9pZ1c3SHNHZkxcL1YwRUd2aGRXQUx5Tlo3TDBrSEdUOHIrXC82NzRPZmhaeXlLYWtQVTZWbHBkTjZCcEdqcVZpVnp1dWthQXAyd0FBNnBQcmU0K0Nwb29ZQ1NYMEdSa0NMU2JISTVnMTE2aVQ2MlhyQ1V4QWdhOWMxbktwKzlaNlQ1eWpPZUJiQVYyNkN0d2Qwa0N0R2VGZk5RTFcwTGZZQVFwOVFGbThpVlY1ZUh0NENSOWNlMFwvMHlBdFBUdXczXC84OWZseVBKNjM2bUpcL29WRlkrdTVkbW9Id2oyaEhIVVpFcmpRRlNjN0xKSnMyRWdSZk9lYmhKWklLeVFGUVRtUUhVaHpwS1laWXVvV3p1MmZcL20zNHpQTXFmaktRdHQ3dWRSaCt4K00zNnlEdnpyVmhxUTdxWXlDcFV5ZThNb3NcL0hORXJUckxNeWVveGZUUGgzNWRXM1N0bEJVN3oyYzg4NU9ZcXZGcVVVb1Q1bG9hSVoyc0IzbzE1WkpDaktPTTNxWnBMT2NJRm5aYWFjclwvSTc3UU10UkFWNlV2WStxQ0dtR0pLODdwZlc3MElUMDMwS0xQbk9rckowQldKR1FRQ0FJY3QyQjV4RGplMFRNK09yN0hPaURzWVRBTGk0TElzT1RsbWpsaUxtTytIMUFqaGxrRUNCaFhVcjE0TEVkcHFaM1h2VHNkWENwazNpcEhIWUozYmdcL3ZaV1NTdEVybWJ0RG4zbDNadThRMHBmaFZGZkxQbFwvSCs3bWRHSUdhREp5VEJEd3poTGVaUUxQdHhsTkNJdHNUSHhQbEgyNTJ3c0JDKzNIMFlNTEdFM2FydGFkUFFpVElrWTZQN1wvTnhic3dZRVhpK0Erek5Vd0dEY3U0OUFtaG5aeEF0OHJCbFwvbWlKNEtuMjNXXC9DaEsrczdQSGUwbmViUlE9IiwibWFjIjoiNDBhYWViMjU5NzBlNzE1Zjg0OTczOWViZDE4OGQyYTQ1ZGM2YWM4ZjBlZjU0MGVkN2M0NjdiOGI2YmUzOWUwYSJ9
Lục Chính Đình hỏi: "Trước đây trên đỉnh núi có cây gì không?"