Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính

Nghe vậy, bà Lục tức giận đến nỗi đập bàn đứng dậy, định mở miệng mắng cho hả giận. Nhưng Lâm Uyển nhanh hơn, cô vòng tay kéo bà từ phía sau, khiến bà loạng choạng ngã ra sau.

Lâm Uyển bình thản quay sang nói lớn:

"Anh hai, mau lại đây! Mẹ lại sắp phát bệnh rồi!"

Anh hai Lục nghe vậy hoảng hốt, vội chạy đến đỡ mẹ. Hai người cùng nhau đưa bà Lục lên giường.

Lâm Uyển tiếp tục:

"Sao mẹ lại run rẩy thế này? Có phải phơi gió phơi sương mà phát sốt rồi không? Trời mùa hè mà trúng gió độc thì nguy hiểm lắm, có khi còn nguy hiểm đến tính mạng!"

Nói xong, cô lấy chăn bông dày đắp kín cho bà, vừa quấn vừa nói:

"Chị dâu cả, mau đi nấu canh gừng!"

Chị dâu cả lập tức nghe lời, vào bếp chuẩn bị.

Bà Lục nằm trên giường, toàn thân run rẩy vì tức giận nhưng không thể làm gì. Lâm Uyển vừa giữ chặt chăn, vừa ấn các huyệt đạo trên vai bà, khiến bà không thể chống cự.

Lúc này, tất cả mọi người trong nhà đều nhìn cảnh tượng ấy mà cố gắng nhịn cười. Bà Lục bị kìm hãm hoàn toàn, chỉ còn biết tức giận đến phát run mà không làm được gì hơn.

Chẳng bao lâu sau, nồi canh gừng đã được nấu xong. Lâm Uyển đứng bên cạnh, ra vẻ lo lắng:

"Mẹ chúng ta sợ vị đắng, mau bỏ thêm chút đường đỏ vào."

Trên đầu giường bà Lục có một hũ đường đỏ, vốn là thứ chỉ bà ta được phép dùng. Nhưng lúc này, chị dâu hai nhanh nhẹn lấy xuống, múc một muỗng nhỏ cho vào nồi canh gừng. Không chỉ vậy, cô còn tranh thủ xúc thêm một muỗng lớn bỏ vào ấm trà, rồi đưa cho Lục Minh Lương mang xuống bếp cho bọn trẻ uống. Mọi động tác đều diễn ra nhanh chóng, không chút do dự.

Lâm Uyển bê bát canh nóng lại gần, nở nụ cười dịu dàng:

"Mẹ à, canh còn nóng, mẹ uống ngay để ra mồ hôi cho khỏe. Con thổi rồi, không nóng lắm đâu. Chị dâu còn thêm nước lạnh cho dễ uống nữa."

Nói xong, cô cùng hai chị dâu hợp sức, từng người một đút từng muỗng canh cho bà Lục. Dù đang run lẩy bẩy, bà Lục vẫn phải cố gắng uống hết bát canh đầy ắp. Nhìn gương mặt nhăn nhó của bà, chị em dâu ai nấy đều phối hợp rất ăn ý, không để bà thoát nổi.

Bà Lục nuốt từng muỗng canh, giọng run rẩy kêu lên:

"Mày ... mày.."

eyJpdiI6IlFpSFh5OVRLY3pcL2FFV0JhZkl3dGJRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InFvbm5CODh3cUVtZENWU0lIMXp5NklJa21aY2NPekdsQ3pvZEw5VzFNTW5tZkVhY01XSWpzcnFDVWQ2R0QrbmdtcWthWjZPUEJoMUpLOHNsSGsxWnJaK1hSOEd1Y0xncjVCU0YxbnM2TTZ2VlBIdjFIVDBLTUxVd2pOcTliQk9QeFo2NnlOVGRUZk5sbnhZSDRjYnVOTnR3dzNBakI1aThBck10KzQ2YlBNQXBHRk42RzdRMnRoZm5hYVpNNzhBRUxaSUNSYUQ5c3JMMjVqcDdaMnpvbVkwaFhoalBEMkx0TkZodDIwZ0hSeXc9IiwibWFjIjoiYzUwMmYxZTZlNzcxMGZiYWNhNDEyZTk0MGUxZDMwYWRmNTFhNjk1M2MyODU0NjNkZDQ4NDljZGFlNjllOTgzNSJ9
eyJpdiI6IlJNMDFCV0dmczBUemh0NENZWG5xekE9PSIsInZhbHVlIjoidmlTakY2ZSs5RFllTzJ3bW9jTDMrS21jRnBYXC9rQk1XOENYUzhIWElJazRDdTJiU0h6Y25ZejZBRDBERFZXZGs2MkIyeFBVVVpORlZRVVFHRTg2R2hZY2ptZGRRbUp1cEdCWCtCU1RzUjdaOHQwK1VCXC9DaEhkRFJRWnlsVGVEUDA0ejFsMmRTVFwvcjV5V0JvNVpGVWxYZGdMTTcwdFh4cmpYOWk4bkt3MVwvR1hiS0FwcTdrak9FVmZzSG1RR1wvRWk2UXNaQVBTWFJQME5jOWZoSTlENFh5RjJxdmFlcjFCeCtuSkFrc214V20yeW1LNEtkcFc3aHhleTdRc0dndXN3NGhMRXFQbzVycWdHems1NjNYVzRwSlpMUUFUQ1pGdzFBOHN1UEd5aWptalo0VUMrMnZKZ1lTOXFEc29HaEpGYSIsIm1hYyI6ImNmZGJhMDJmYjIyYjkxMTY1ZmY1ZDU5ODMyOTk4Y2JlMDc5YTgwYTYxNzJjN2Y4NGYzMjhhMzE1ZDA1YTkyNTUifQ==

Bà Lục vốn quen sống ích kỷ, chăn của bà lúc nào cũng dày gấp đôi so với của người khác. Bây giờ được quấn chặt quanh người, hơi ấm nhanh chóng bao phủ, khiến bà chẳng thể động đậy. Chỉ chừng mười phút sau, mồ hôi bà tuôn ra không ngớt, ướt đẫm như vừa được vớt lên từ ao.

Ads
';
Advertisement