Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính

Không còn cách nào khác, Lục Tâm Liên đành phải dậy làm. Cô ta khẽ nói với bà Lục:

“Mẹ cứ nghỉ ngơi đi. Mẹ lớn tuổi rồi, mấy người con dâu phải hầu hạ mẹ.”

Bà Lục nghe vậy liền nằm xuống, nhưng trong lòng thấp thỏm không yên, sợ Lâm Uyển sẽ đổ thuốc hại mình. Nhưng nghĩ đến Tâm Liên và cậu tư vẫn còn ở nhà, bà cho rằng cô ta sẽ không dám làm liều.

Lâm Uyển không thèm để ý đến bà Lục, thấy Lục Tâm Liên đã dậy liền lên tiếng:

“Cô út, cô đi cho heo ăn đi.”

Lục Tâm Liên đáp ngay:

“Tôi nấu cơm!”

Cô không chịu làm theo lời. Lâm Uyển cười nhạt, không khách khí nói:

“Cô mà nấu cơm thì đến trưa cả nhà cũng chẳng có cơm mà ăn. Để tôi phân việc. Chị dâu cả, phiền chị dẫn mấy đứa nhỏ đi tìm thuốc cho mẹ. Em sẽ ở nhà nấu cơm cùng chị hai.”

Cô quyết định ở nhà bởi biết rõ, nếu mình đi, bà Lục chắc chắn sẽ cấu kết với Lục Tâm Liên để ức h.i.ế.p hai chị dâu, nhất là chị dâu cả – người vốn tính nhẫn nhịn.

Nghe nhắc đến chuyện đi tìm thuốc, bà Lục bật dậy khỏi giường, lớn tiếng:

“Tìm thuốc gì mà tìm? Tôi vẫn khỏe như vâm đây! Làm gì có đứa con dâu nào như cô, ngày nào cũng trù mẹ chồng đổ bệnh!”

Lâm Uyển mỉm cười nhưng trong mắt Lục Tâm Liên, nụ cười đó thật châm biếm. Cô từ tốn nói:

“Mẹ à, nếu mẹ không bệnh tật gì thì sao ngày nào cũng nằm lì trong phòng thế? Không phải như mấy năm trước khi đói khát, đến mức thân thể yếu ớt không đứng dậy nổi. Giờ ăn uống đầy đủ, đội sản xuất thì bận rộn, người già trẻ em đều ra đồng làm việc. Một người mẹ đảm đang, tích cực như mẹ mà lại nằm không suốt ngày, không giúp đỡ gia đình sao?

Con không tin mẹ là người ham ăn biếng làm, chắc chắn không phải vậy. Nếu mẹ không làm việc được, chỉ có thể là mẹ đang bệnh thôi.”

Trước đây, khi chưa có chỗ đứng vững chắc trong nhà, Lâm Uyển phải giả vờ yếu đuối, nhẫn nhịn từng chút một. Nhưng giờ thì khác. Cô đã nhận được sự ủng hộ của Lục Chính Đình, chị dâu cả và chị hai cũng đứng về phía cô. Cộng thêm việc làm bác sĩ chân đất trong thôn, cô có danh tiếng và địa vị. Lời nói của cô trong nhà giờ đã có trọng lượng, không còn yếu đuối như trước.

Bây giờ, cô cố tình chọc tức bà Lục bằng giọng điệu chế giễu mà ngay cả kẻ ngốc cũng hiểu. Nhưng mọi người trong nhà chẳng ai làm gì được, bà Lục chỉ biết ngồi đó than ngắn thở dài.

Bà Lục bực bội nói:

eyJpdiI6ImVpQ0xZbFRMRFZ1TE9Nck94VE96anc9PSIsInZhbHVlIjoiQzNTZXJSeittT1B1WFJCSVV2ajFuemZKUlE4RkozN3Z1UXRaZUhsUFJORVM0SUd0OFBcL2JwVE96OEFubU8wcWFMekduOGV0ZzRhXC9IOXZQK3orR3h2ck9xU1JLaTdyOXV5eWIwOCtaTjVDSm9wYW8zY3VtUjV4ZmZNZm55UCs2SVYzYnZOZmhDcEJ2UHIyck5oKzJGT2lwVTRtem1sczN2VVhKeUM1MUYwbXJNY2U0NUIrWDZKakYrZUtJUHladjAiLCJtYWMiOiI5MjY3MDlmYzlmMzZjMTkzMjk4Y2FlYzQ3Y2QwYzRmZjc5ODUxNzk1M2VjYmExNzE5NTkyODk0MDE2YTc1YjI4In0=
eyJpdiI6IngydGZPS3RSa3R1TGNMblwvK3J3M2dnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik0zbUFxZERiNE81enZsR2M2WnoxQkhkSjlMSFE1a1lMeUszOFI1Z0EwUitTR3VGaXZvMlZlMUNKWWgwNjNNZExWMW1HSVNNR1NIR2dOR1M3NFZnRkhucklXdlg4VTJ1T1c1cDRsNmRoblFMN3hFVHBjbkVCUE1UM1BhUU1aTG9DVWdpTEtHcWNWMDZqNU9RUFlJczk3SWZWTFoxaW4wUmZhXC9NZWxBK3k0andrYkpGbXB1M2lzcXFcL2Z2eVA3RzFSS1dObG1NZStwWktwQm1COFRGS2RYVnJjZDdrSGlUMVhDNFNPeU45SnF0eWtTeVwvOG9RZFBSTnBcLzllK3h1KzcrREJkd2RRMG1LZjV4Z2RLZDhocHRzUT09IiwibWFjIjoiODZiYjVmNDAxYTczY2NkNTc0NGY4MzJkOGJmYzE2NjdjY2ExMmE2YzRjZjM5YmUzNWJhNTc0YTFiNmMwYjkzOCJ9

“Mẹ không bệnh thì tốt quá. Thế mẹ giúp ở nhà nấu cơm, trông cháu đi. Cô út phải đi làm mà.”

Ads
';
Advertisement