Mỗi tối, cô nằm gọn trong vòng tay anh, ngủ một giấc thật say. Sáng ra, cô ngượng ngùng trèo xuống, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Anh biết cô ngại nên cũng giả vờ ngủ, không nói gì cả.
Ban ngày, cô nói chuyện với anh tự nhiên hơn, đôi lúc còn trêu chọc khiến anh bất ngờ. Ví dụ, trên đường về nhà, cô hay cười khúc khích rồi nói:
"Ôi chao, không cẩn thận mà ngủ với anh rồi!"
Khi anh hỏi lại:
"Em vừa nói gì thế?"
Cô lập tức cắn môi, cụp mắt, lảng tránh ánh nhìn của anh, rồi cười tinh nghịch:
"Có bí mật đấy, nhưng không nói cho anh đâu!"
Thỉnh thoảng, cô còn viết nhắn nhủ gì đó đưa cho anh, nhưng cuối cùng không nhịn được lại lẩm bẩm:
"Sao mà anh đẹp trai thế nhỉ!"
Lục Chính Đình chưa bao giờ nghĩ rằng, việc được khen đẹp trai lại có thể khiến người ta vui vẻ như thế. Trước đây, anh từng lo rằng sự trở về của Lục Chính Kỳ sẽ khiến Lâm Uyển cảm thấy bối rối hay tổn thương. Nhưng không ngờ cô chẳng hề bận tâm đến người đó.
Nhìn thấy cô từng bước bước ra khỏi bóng tối, ngày càng tự tin và ưu tú, Lục Chính Đình không khỏi khâm phục và trân trọng cô hơn. Đôi mắt sâu thẳm của anh dừng lại trên cô, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Nghĩ đến nụ hôn trên trán cô lần trước, bỗng nhiên anh cảm thấy cổ họng khô khốc, ánh mắt càng thêm thâm trầm, khó đoán.
Ban đầu, nụ cười của Lâm Uyển rất thoải mái, tự nhiên. Nhưng bị anh nhìn chăm chú như vậy, cô có chút bối rối, lập tức thẳng lưng, cố tỏ vẻ bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, bàn tay cô bất giác đưa lên giữ lấy trái tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực.
Đúng lúc ấy, có tiếng gọi vọng đến:
"Bác sĩ! Bác sĩ Lâm!"
Một người phụ nữ hối hả chạy tới. Lâm Uyển quay lại, nhận ra đó là Khâu Thủy Anh, người từng mượn bút của cô để chép đáp án trước đây. Cô ấy đi cùng một người phụ nữ lớn tuổi hơn, khoảng bốn mươi, sắc mặt vàng vọt như nghệ, rõ ràng không khỏe.
Sau vài câu chào hỏi, Thủy Anh vội vã nói rõ lý do đến đây:
"Bác sĩ Lâm, đây là chị gái tôi. Bụng dưới của chị ấy đau dữ lắm. Nhà tôi có rửa qua rồi, nhưng không đỡ chút nào."
Thấy không có ai khác ngoài Lục Chính Đình trong phòng, Thủy Anh yên tâm hơn. Dù sao thì anh cũng không nghe thấy được, nên cô tiếp tục:
"Bác sĩ Lâm, chị tôi bị làm sao vậy?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất