Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính

Chị hai Lục sửng sốt, không tin nổi:

"Em cam lòng sao?"

Lục Tâm Liên lạnh lùng đáp:

"Cam lòng? Con mẹ nó, ai cam lòng chứ! Nhưng không còn cách nào khác. Không ở riêng, một xu con cũng không kiếm được, đến trường cũng không xong, lương thực trong nhà lại chẳng có phần con, vậy lấy gì mà sống? Cái ả đàn bà xấu xa Lâm Uyển còn ép con đi kiếm công điểm, nếu không thì không cho con ăn cơm. Con chưa từng chịu nhục nhã như vậy!"

Cô dừng lại, ánh mắt lóe lên sự nhẫn tâm:

"Nếu đuổi không được, thì chia nhà! Như vậy căn nhà này vẫn là mẹ định đoạt. Lương thực trong nhà có thể cho con, tiền bạc cũng có thể đều đặn gửi để con đi học. Hiện tại đại đội có thu nhập, chị cả và chị hai cũng đi làm, nhà có đủ khả năng nuôi con chỉ cần đi học mà không cần làm việc."

Lục Tâm Liên cảm thấy mình như một tráng sĩ đoạn cổ tay, hy sinh lớn lao vì tương lai. Cô tự an ủi:

"Cứ để anh ba phân ra ngoài, để anh ta tự sinh tự diệt đi! Cái nhà này không chứa nổi loại người như anh ta. Một người anh trai ruột mà chỉ biết nghe lời vợ, không quan tâm mẹ và em gái, vậy để anh ta mất hết tất cả người thân!"

Cô lau nước mắt, bày ra vẻ đau lòng, tiếp tục:

"Không chia nhà, mẹ cũng không tiêu được tiền của anh ta, vì ả đàn bà kia chuyển hết về nhà mẹ đẻ của ả. Mẹ sắp bị bức c.h.ế.t rồi! Ở riêng, mẹ có thể sống thoải mái hơn, sống thêm vài năm nữa."

Bà Lục nghe thế thì đồng tình ngay:

"Viên Viên nói đúng! Nếu không ở riêng, mẹ cũng sống không nổi. Nó bảo mẹ tham tiền của nó à? Mẹ sẽ cho nó thấy, ở riêng rồi, mẹ cũng không thèm tiền của nó, để nó nhanh chóng cút đi!"

Bà Lục cuối cùng cũng nhận ra rằng không thể đối đầu với Lâm Uyển. Nếu không tiêu được tiền của Lục Chính Đình, vậy ở riêng là giải pháp tốt nhất. Bà vẫn còn thao túng được hai người con trai khác. Cả nhà sống chung mà để Lâm Uyển quản lý, đến tiền lương của con cả con hai bà cũng không làm chủ được!

Nhưng vấn đề lớn là Lâm Uyển kiên quyết không đồng ý chia nhà. Bây giờ, chị dâu cả và chị dâu hai đều nghe theo Lâm Uyển, ngay cả anh hai cũng bị cô nắm giữ. Nếu tiếp tục như vậy, bà Lục và các con gái ngày càng không có tiếng nói.

Trong những ngày Lâm Uyển vắng nhà, bà Lục, chị hai và Lục Tâm Liên ngày ngày tụ họp để bàn kế sách. Sau hai ngày suy nghĩ, Lục Tâm Liên tỉnh giấc, tinh thần phấn chấn vì vừa nảy ra một ý tưởng. Cô quay sang bà Lục hỏi:

eyJpdiI6IkoyYlZtcm1PcVJkMXJLQ21FWlFOZ3c9PSIsInZhbHVlIjoiNFNSZUxZUzhXN0pIbElYU21uVjkxekl5MDZSenZ0U0xQSDJnTFRRcVwvellreWFjNGp4NEVpK0liRTFmSDlvQ0I2OEFLNmF6Q1doZVp6ZkNHQXdWZkhySW0yMmNFbHBkTFwvOEtkMlIwQzNzMlVJY3UwdzQzeXprcncxZnhKNXZYTUZDNlhUYTBTNFo4bVJtYUErRUZlOWc9PSIsIm1hYyI6ImNiYTY3YzU0MDMzZTg5MDU1MGFmMWZlZjU1NDE2NmRiYWY2NDJjNmE2ZmFkNDEyYzNhNGRiZTk2YWRhMzAzMjcifQ==
eyJpdiI6InN0bFRzRDFtRnBBcDRja0V3a1BTVEE9PSIsInZhbHVlIjoiTlZZYnRjRTVwbkV4NkUrdWgrQnJ4UTlxR1oxUlBTNlAxM2ZhRXV4QW9HVjJ4ZTFmT0Ztbmg3dXFKcGw3SW5DdTZ6bWY3dW15eWlMK3k2bXlJdnlhWnVEeHBKNjF3cFlcLzFmUm0yMW9qcVY2Rm82S1pBT0xPN2tGOERKRnJ4SnBJIiwibWFjIjoiNWYzMGZhNTgxNTcxNGEzOWExYTcxMzU0YWIwZDIxNjAxOTc4YTJjNGE5MTg4NDM2NDFlNzYxYjYzMjk1NTU5YSJ9

"Mẹ già rồi, còn sợ cái gì? Chỉ cần chia nhà, đuổi bọn chúng ra ngoài, mẹ làm gì cũng không sợ!"

Ads
';
Advertisement