Trong khi đó, Lâm Uyển bày ra trên bàn một bức tranh chi tiết cấu tạo nhãn cầu do chính tay cô vẽ, từ tuyến lệ, giác mạc đến thủy tinh thể và võng mạc. Lục Chính Đình ngồi cạnh, chăm chú quan sát từng nét bút của cô.
Lục Chính Đình nhìn chăm chú vào bức tranh cấu tạo nhãn cầu mà Lâm Uyển vừa hoàn thành. Dù không hỏi cô học từ đâu hay vì sao có thể vẽ được những chi tiết phức tạp như vậy, trong lòng anh không khỏi kinh ngạc. Ngay cả Chu Triều Sinh, người từng qua huấn luyện tại bệnh viện lớn, cũng khó có thể nắm được những kiến thức sâu sắc thế này.
Lâm Uyển vẽ xong, đặt bút xuống, thở phào nhẹ nhõm. Quay đầu lại, cô bắt gặp ánh mắt chăm chú của Lục Chính Đình, bất giác bật cười. Cô bắt đầu giảng giải những gì mình vẽ, đánh dấu thêm chi tiết lên bức tranh để anh dễ hiểu hơn.
Lục Chính Đình rời mắt khỏi bức tranh, ánh mắt rơi trên gương mặt cô. Đôi mắt cô, sáng trong và phản chiếu như tấm gương, với lòng đen tròn trịa như mắt trẻ thơ, khiến người đối diện không thể không bị cuốn hút. Hàng mi dài và cong vút khẽ rung rinh, làm đôi mắt ấy càng trở nên linh hoạt, như thể biết nói.
Nhìn cô, trong lòng anh bỗng dâng lên một luồng nhiệt nóng hổi. Cảm giác đó như một dòng nước ngầm mãnh liệt, muốn bùng lên thành hành động. Anh khao khát được nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn ấy, cúi xuống đặt lên đôi mắt long lanh kia một nụ hôn.
Thế nhưng, Lâm Uyển hoàn toàn không hay biết tâm tư của anh. Cô tưởng anh đang quan sát nhãn cầu của mình nên cố tình mở to mắt, hồn nhiên nói:
"Anh nhìn kỹ đi!"
Lục Chính Đình khẽ giật mình, không biết phải đáp lại thế nào.
Chưa dừng lại ở đó, Lâm Uyển lại cười nghịch ngợm:
"Cho em xem mắt của anh một chút đi."
Nói xong, cô bất ngờ vươn tay nắm lấy cằm anh, ép anh nhìn thẳng vào mắt mình.
Lục Chính Đình lập tức cứng đờ, đôi mắt sâu thẳm như đáy giếng đối diện với ánh nhìn tò mò của cô. Cô nhìn mãi, cảm giác đôi mắt anh như hút cô vào, sâu thẳm và tĩnh lặng đến choáng ngợp, khiến cô vừa ngưỡng mộ vừa hơi run rẩy.
"Anh thật kỳ lạ!" – Cô thầm nghĩ. Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại ở hàng mi dài và dày đến mức đáng ghen tị của anh. Không nhịn được, cô giơ tay khẽ chạm thử.
Lông mi anh mềm mại, cảm giác nhột nhạt nơi đầu ngón tay lan tỏa khiến cả hai bối rối. Khóe môi Lục Chính Đình hơi căng lại, nét mặt nghiêm nghị hơn.
Lâm Uyển cười trộm, buông anh ra:
"Đi ăn cơm thôi!"
Cô vừa dứt lời liền định chạy đi, nhưng không ngờ lại bị Lục Chính Đình nhanh tay nắm lấy cổ tay, kéo cô ngã ngồi lên đùi anh.
Lâm Uyển trừng mắt nhìn anh, trong lòng như muốn nổ tung:
"Ăn! Ăn cơm!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất