Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính

Lâm Uyển khiêm tốn đáp:

"Thực ra em chỉ biết chút ít về châm cứu và thảo dược. Đáng tiếc là nhiều loại dược liệu quý không có ở đây, phải lên thành phố mua với giá rất cao, đặc biệt là những loại vận chuyển từ biên giới."

Thẩm Phi cười lớn:

"Chuyện mua dược liệu thì bác sĩ Lâm không cần lo. Nhà ga ở huyện thành này kết nối khắp nơi, xe lửa chạy xuyên suốt cả đông tây nam bắc. Còn nếu cần đi thành phố, kênh đào nam bắc cũng rất tiện lợi. Cứ liệt kê danh sách đi, anh sẽ nhờ bạn ở bộ phận vận chuyển giúp."

Lâm Uyển vội từ chối:

"Như vậy phiền anh quá."

Thẩm Phi xua tay:

"Phiền gì đâu! Xe lửa chở hàng khắp nơi, bạn anh ở bộ phận vận chuyển nhận một túi thảo dược là chuyện nhỏ."

Nghe vậy, Lâm Uyển không khách sáo nữa. Cô lấy sổ ghi chép, liệt kê những loại thảo dược cần thiết như thiên ma, thiên nam tinh, đương quy, sài hồ, xuyên hoàng bách, bối mẫu Tứ Xuyên và tàng hồng hoa.

Thẩm Phi cất danh sách vào sổ công tác, trịnh trọng nói:

"Giao cho anh!"

Khi gần đến giờ chiếu phim, cả hai tạm biệt Thẩm Phi, cưỡi ngựa đến rạp chiếu. Theo lời Thẩm Phi, họ buộc ngựa ở tiệm xe ngựa bên cạnh, trả tám xu để mua thức ăn gia súc cho ngựa.

Trong rạp chiếu phim, những quầy hàng nhỏ hợp pháp bán hạt dưa, lạc, không cần phiếu nhưng giá cả khá cao. Lâm Uyển không mua hạt dưa vì sợ ồn, thay vào đó cô chọn lạc, vừa tiện vừa không gây tiếng động.

Cả hai bước vào rạp, gió đêm mát rượi thổi qua. Lục Chính Đình khẽ liếc nhìn bầu trời, ánh trăng lưỡi liềm mờ ảo. Anh mỉm cười, lòng không giấu nổi niềm hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên anh được đi xem phim cùng người mình thích.

Trong rạp khá ồn ào, nhưng thế giới của anh lại vô cùng yên tĩnh. Tầm mắt anh không rời khỏi Lâm Uyển, người đang đi trước mở đường. Dù đi lại khó khăn và không nghe được, nhưng chỉ cần có cô bên cạnh, anh cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.

Khi phim bắt đầu chiếu, thay vì nhìn lên màn hình, Lục Chính Đình lại lén quan sát Lâm Uyển. Cô xem phim rất chăm chú, thậm chí quên cả ăn lạc. Anh nhẹ nhàng bóc vỏ lạc, rồi đặt vào tay cô.

Lâm Uyển cầm lấy, ăn vài hạt, sau đó gãi vào lòng bàn tay anh, ra hiệu:

"Anh cũng ăn đi."

Anh chỉ cười, tiếp tục bóc lạc cho cô. Ăn xong một nắm nhỏ, cô ra hiệu muốn tập trung xem phim, không ăn nữa.

eyJpdiI6InZoSzhhTXUyRUF5aFNZWjRjN0lpZXc9PSIsInZhbHVlIjoiK2tadDdaZ3l2eVNNZWNrTnVIVFlSTnFwaCswMFdJOGpyRXFBY3Rjc1JqS1hGV1F4OXo2dHBMMk9yeWkrM0lhanh5QlBKUWRqRlk3XC9xZkdWaWkzck85SzhGXC9Tek9wbWV3YzlvV0Z6UDZIQnF3Wms5ZWFVaDJhSzF1SUJ5KzVZaDd0Z29QemNieHl1dUJQb0RjSVJTaFhaUmdTWVwvWll1N0JjQ3Npcnp1aFJLUUtGOTRwNzJ2SkdhUEhhOENqdTBzYm1XWTR4QWxiRzRaQjVSVjNRcE1uSEpjbWw3STJVOWlCemRLeU5WdG5cL2pHbE5uNDdmbmV1MFZJUmFheWhpV290UnEyREFFU1hCRUZwMFhKbFo2dnJUa1dkSzNTZHdxSldhaXVhYldidXNwRU91RmFQdVFLSENVTjMxeDhZK0lWTnVmSHJLSUYrMkhZcm5pcVJIYUd2dmhTdUJPOVFyMzBPV1VDK2x5OWduVExiTWxRanVTMkVCaGZUU3o5WWFoeTJ0ZFlXa3poQnV2d3ZOSjE2cHQ3RkdhdUxzSUt5MVl2TytQUVErTzJ6QUNcL0pKeUNLY0lid1JuVXRJdVF6dVhob0RYNWFBQitQZ0puendiRTlsVEMyaThGcVpNNkpob1hwbmpSQkdwTkMwQnRJR0dQT01Dc1MzbWFFT1hcL0N6dWozSEFLSithZHRIbmg4ZEN5cjE3VFU2c3NJS2hLdnl4bHhSbjg0cXVQSHdUSk5UQWNLdHpHM1Jlc1UwUGVIZGEwK2QxdVJ3RFlxVlZTbWxzUXdtdTFxNHlJbmU2RWhSQVRxVXd1WFlNMEhFeGp3VUFZbk5FU0M1TnB4Qk1oNWlGbiIsIm1hYyI6IjJhMmE2ZDhhNjU5Y2I3MDMwNzhlM2ZkMjQxZjljN2YzYWY5ZDUyYWZmZWQ2OTZjYTgzMDQwNTVkNWYyNzRhYmIifQ==
eyJpdiI6Ikt1Q3pwWStIcVN3U0hZWjJcL3lRZFhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkNpSUwwMlJzK3htXC94ZnFRQzZjMWF6TTJtUXMySFlldWVCMFpQbUhvWFB4OTN1QTVJMUlid2ZYUE84UEJDYXJTNGJVNU4xbkRcL0tvYmo2cnFGTHRHWTYyYzM5ZGxmUThmXC9rb3JMQzdwVnlSOGhjMytucFdcL2ozQ2U1RTZQRnVmZDRNWHFTSUZlYjJWenJ3bzBIbld5N1Nad0pLd0g3dHQ2Z2dFZlBCa1JqSVwvRFVid0Z1M09ySDkrY2F1SGdnSEhPZTl0SytMa3ZNOFVIdmlSZ3NVa2ZHS1NObndqZjNRUU0wT1BQUW1pdXFMN1wvdHNjOFRaNlVcL0UxWG5wVG10dEdpNFVZT0xvaFwvcEZkeVN5VU1nbFl0UXV2NlFhcmxGK3FpNFg3VDhYV3VWU29TY1NPd0RrM1YrMFJ3TDN2eGI1VHciLCJtYWMiOiIyMDg0ODU1N2NjODJlNWM4ZWRiMGQwYWE0YzU1NWI5OGNjMjAyMDdkNmEwMTY4MjYyOTFkMzU1MGEyOWJjOWVhIn0=

Lục Chính Đình mở lòng bàn tay, ra hiệu bảo cô viết chữ.

Ads
';
Advertisement