Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính

Chị dâu hai lắc đầu, giọng đầy châm biếm:

"Không phải. Bà cụ muốn chú Tư đi xem mắt rồi cưới vợ."

Lâm Uyển bật cười:

"Cưới vợ? Quả là bà cụ có tầm nhìn! Tự bà không muốn làm việc thì cưới vợ cho con trai để người ta đến hầu hạ mình. Đúng là không biết xấu hổ!"

Chị dâu Hai của nhà họ Lục khẽ che miệng cười:

"Đúng thật! Bà cụ cũng lợi hại, bảo muốn tìm cho chú Tư một người vừa thanh tú, biết đẻ, chịu khó, lại khéo tay, hiền lành, lương thiện. Thêm nữa phải dịu dàng, có năng lực, mà tốt nhất còn biết chữ để nói chuyện với chú Tư. Nói thật, chẳng phải là muốn tìm người không giống chúng ta hay sao?"

Nói đến đây, chị không nhịn được bật cười khanh khách. Lâm Uyển cũng cười theo, nhẹ nhàng tiếp lời:

"Yêu cầu này cao thật đấy! Chưa chắc tìm được đâu."

Theo cốt truyện nguyên tác, vợ của Lục Chính Kỳ sau này là Giang Ánh Nguyệt, một nữ trí thức đến từ thành phố. Cô ấy không chỉ có vẻ ngoài thanh tú mà còn dịu dàng, khéo léo, đúng kiểu "vợ trong mơ" của bà cụ. Nhưng Giang Ánh Nguyệt lại là nữ chính, làm sao nữ chính có thể cam lòng chịu nhịn nhục làm người hầu cho mẹ chồng và em chồng được? Huống chi cô còn là một trí thức đến từ thành phố.

Chị dâu Hai của nhà họ Lục hạ giọng, ánh mắt đầy vẻ bí mật:

"Chị đoán bà cụ sẽ bắt chúng ta góp tiền sinh lễ cho xem."

Lâm Uyển lắc đầu cười:

"Chuyện đó tính sau đi chị. Bây giờ chưa đâu vào đâu cả."

Nghe vậy, chị dâu Hai gật gù, không bàn tiếp chuyện này nữa mà chuyển sang chủ đề khác:

"À, em dâu này, chị có việc muốn nhờ em chút."

"Chị cứ nói đi ạ," Lâm Uyển nhẹ nhàng đáp.

Chị dâu Hai hơi ngại ngùng, nhưng rồi vẫn nói ra:

"Chuyện là thế này... Nhà chị với nhà chú Tư ăn chung, thực ra cũng bất tiện lắm. Chưa kể chị cả cũng ở đây, mà chị ấy ngại, chẳng nấu ăn riêng cho bác sĩ Kim được. Thím em có tặng em cái chảo mới đúng không? Hay là em đổi cái chảo đó cho nồi bếp của bác sĩ Kim, để nhà chị mượn. Như vậy, chị cả vừa chăm con vừa có thể nấu ăn chung với bọn chị. Đợi cuối năm chia tiền, nhà chị gom phiếu công nghiệp mua cái chảo mới rồi trả lại cho em. Em thấy thế nào?"

Lâm Uyển bật cười:

eyJpdiI6Ijh5Nm9meGlVVkFiYjJQTDdcL0VKNnJ3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImVwUzNTT1lhdGoyanBXMWVkQTdVdEYyYUZWWGhjM3U4czNvOTdZZ3N5MXFNMGkzZFwvcGlxYVFCcEo4andDcU5TZU9yYVBnTWRIZUgrRkEreHJUb21laHlpVXU5VWN1WWpBT2FyMHNtMlFBTkxzV3dLT0pDVWVrVVhkbEk1ektQVFRESjdSOVJUV2xSenU3MmQwZW9lc01VYlUrSzZUZDJuVFZGaFRXK2VnaG01RmpkWEN0SVFweTZpNnlKQ01VXC9pWFYwOVpnakxtMXFzdGxkcWRtRTh2WGxxOExlQTBlVDJoWWJ3QkJ3TzZSbGV2c2ptcWxGeHllVW9ncWhaSnRHWEFUaklzc0ZYdVg2RHp0UkQxVjBOaEtDbGFpa3NlblwvdHdZZ0x1cEZwbjlnRGhBdVc0MENYeWlCRkZ3b2U2R1ZaUHNOS1pGUG54QnllZTVPT1F5VXRzTW1ZcW1SUkhseEw3VDRtVWduSHpDNmdHT3NPY2oxd3hWMWhEN0ozbFlsSWxmVThUQTRcL1Uya2FGS28rdmUzZzBPc0lBeXpjeGRKODliZlRUa1FBaDVRdjRza2s1Q0R3VFJkR2xqREwySUFDTHFzMitWdmhnQUJuSW1vd2swZnpXQXR3SHhyK2swMENNUHltc0FGeGxTWnEyb21RS1FBbXRodklsbnNVQUttNnA2c0VQNk9DM3J0RnZzcHVpQ0tyeXFLS3JEaW5rRm51bzFwOEFjRGc0YmJwb1FXUm1pV2ZcL3RVSk9BdWNCN09ab2lcL2x3VUZ3MjhJNnEwbkYwNjRRdDNtTVlQY2paY0JKZnF6NWFnNGE0cTA9IiwibWFjIjoiM2Q4ZDBjYWU0MTBhYzVhYjIwNTYzNTc1YTk0ODJhNmVmMjA5MjI3YmM4NzJjNDYzN2Y0M2YzMmJjN2YwYTU2ZSJ9
eyJpdiI6IllPME9wWStLN0hjVDhHWWRHOEQrYlE9PSIsInZhbHVlIjoiV1wvR2JqeUJUWlFaWm1JdHZOcUxsOXV6S1wvZVR2c0FrRDJzcFBjbmJ2SVdFS1N2b3ZHY3lNVzVhZ0h5SXNWM3BhRGJ5ZmpkN1FSemZIQ1ZUbVY5enBQeXZWS2JHWkRJMEx0ZDlRXC9La3RzV2xNM3gwSFI4Nk5udCtVXC8zV0F0OVwvR3BwaVFpNnphbHorQXdJQ252aDJZaGRjSXZEWVFjYVl6WFZaV1lZbUZ5akRZZmlSK1EwdWVlakdDMUVlZE1cL01OSjAxWnRIcWpoZVFWbWpac01Gak1cLzFHUmNTdHl0cEluNXFNMXBWVlJNcHpPc2pjWXpSOTlEa2ZyQlVLVjdRTEE5d1EzWjNnXC9rcnRcL2VydTdpbDlIXC9RMEx4TWlyRnNldGpHeFAzNHRZK29YT3dwMG5HNnlaTkY2ZDd5OTZkQUc4d0p0cEQwSG9MUXJ6enErOXhzTXJNMHBwZmk0VnoyeHZNSkRmTjdqMjJWRUt6RFhoZFZvRnVlT0RHWHFhXC80OXgiLCJtYWMiOiJkNjdiNzFiN2ViZjUyNzk2Zjk3ZjA5YjZlN2M3ZmU2MWViYmY0YWM3OTA4YTgzNDNhYmIyZTFkYjA2OTAxMjNiIn0=

"Em dâu đúng là rộng lượng. Vậy chị đi khiêng chảo về nhé. À, đợi Tiểu Quang và Minh Lương về, chị sẽ bảo bọn trẻ cắt cỏ, nấu cơm với nhà chị, đỡ cho em và chú Ba đấy."

Ads
';
Advertisement