Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính

Thấy em dâu nói vậy, chị dâu cả mới dẫn hai đứa nhỏ đi, quay lại bảo:

"Em dâu, chị dẫn Tiểu Quang về nhà anh chị nhé. Để thằng bé ngủ chung với anh chị."

Ở nông thôn, người ta vẫn thường nghĩ một đứa trẻ là nuôi, hai đứa cũng chẳng tốn thêm bao nhiêu, huống chi nhà chị dâu cả đã có năm, sáu đứa con. Thêm một đứa nữa cũng không khác biệt mấy.

Dù Tiểu Minh Quang không muốn xa cha mẹ, nhưng cậu bé ngoan ngoãn, nghe bà ngoại nói cha mẹ bận việc nên chẳng hề mè nheo, vui vẻ đi theo anh trai nhỏ. Ban ngày, cậu bé vẫn có thể qua tìm cha mẹ chơi.

Lâm Uyển cười dặn dò:

"Được rồi, vừa hay ngày mai em phải ra ngoài một chuyến. Tiểu Quang, hôm sau con dẫn anh Minh Lương đến nhà mình ăn cơm rồi ngủ nhé?"

Tiểu Minh Quang chạy đến ôm chân mẹ, cọ cọ một chút rồi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Lâm Uyển xoa đầu con, dịu dàng bảo:

"Đi theo bác cả đi nào."

Sau khi bọn họ rời đi, Lâm Uyển quay lại nấu cơm. Cô pha bột, còn Lục Chính Đình giúp rửa rau ngoài cửa, tách đậu cô ve. Vừa làm, cô vừa tính toán, ngày mai phải đi đến huyện để lấy chiếc chân giả làm từ tổ thủ công.

Thấy Lâm Uyển quay đầu nhìn mình, Lục Chính Đình lập tức hỏi:

"Sao thế?"

Lâm Uyển dùng tay ra hiệu: ngón giữa và ngón trỏ làm động tác đi đường, sau đó chỉ vào chân mình:

"Ngày mai em đi huyện."

Lục Chính Đình hiểu ngay, nhưng vẫn hỏi:

"Chỉ mình em thôi sao?"

Lâm Uyển cười, gật đầu:

"Ừ, chỉ là đi lấy đồ, em tự đi là được."

"Không cần thử chân tại chỗ à?"

"Không cần đâu. Hệ thống cân đo làm ra rồi, chắc chắn là vừa."

Lục Chính Đình hơi lo lắng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Anh nhẹ giọng nhắc nhở:

"Được rồi. Nếu có chuyện gì, em nhớ tìm Thẩm Phi. Anh ấy không có thì tìm Kinh Quang Kiệt nhé."

"Vâng," Lâm Uyển gật đầu, tiếp tục công việc của mình.

Buổi tối khi đi ngủ, Lâm Uyển thấy Lục Chính Đình ngồi yên lặng bên cạnh, ánh mắt anh đầy suy tư. Nghĩ rằng anh lo lắng chuyện cái chân giả, cô nhẹ nhàng vỗ vai anh:

"Yên tâm đi, chắc chắn ổn mà."

Lục Chính Đình nắm lấy tay cô, khiến Lâm Uyển thoáng ngượng, gò má đỏ lên. Cô cười, đứng dậy trải chăn, dịu dàng nói:

eyJpdiI6InpUWU1pOGtTK1RLMWFCNFRjb1J1YlE9PSIsInZhbHVlIjoidWxcLzVPaStnYmQ4SlFwcXZrM0V1ZDZNQWVKSmhFRWNjcldITlJjcjNyd0gwZ0xRbGJxamtUbVFqa3pPdW5zMXFXV2Z2eVRHemU4SGxiWWYrWmZLM0RCSXlyRVBET1E5K1pEaVwvRUlWUkVcL009IiwibWFjIjoiYWM2MGZkMDEyNDBiYWFmNjU5OTQxMzE5NWU1ODNlNDY0NzZjMDg4MjBiYTAzYTlkYjlmMDgwOWNjMWNjNGY1YSJ9
eyJpdiI6IlRIU2hPZnJYc0w1eVpqa2hHMEliQVE9PSIsInZhbHVlIjoiMTJMTVNleEFydGV5a3h6akxqUUxMWTc4TFdlUVwvWWl3NmtubkxpS1pUeUxzTlJWY2dNdFdySUt2YW1NdjUzQXlpOURwdncyMFNPQlNCRlwvMjlCMFFtQU1PYmdHQ3lrMmtjQXV0Vk5GODVEcEo4WFRBTlwvSlFxMlJDdWtXZSsyNUZHU3BWTlRwTmlEWXl5MUw5QmNmdUh2SjlTeW9DRFVXOXlHY0t6cW4yaWdaWUd0WkIrR1wvQzIxUVBGZ3o4bmlqUUYxbmpSWGVEU1Rvd2lJOUtjTWk5YUd0N25VZnAxMVJwWTlTTk5VMm4wTHp4VTlDbitMR0tVVmg1elwvdmduR1dGYWtBdnhTdVZDbWRYVjJldW5rdWRMS0Q5MklmSExhcFgwTXZ4dGtaeE1rNHIrZEd2bEc3XC9CNWhrVzZkRkJYZ2dPOFh4Q2g4MGE0MDFIRE9vMzAwSVNQQ3R0eEZDK05mVW8rY3RScGl0amg0ZjdcLzNxdjhnWFZTSGxzMkhkZFUrMjFcL0EzUGhzNG5sVzEwaDVmanIyU0I4YnY4SEtBT0lWOEtMVThLRjh2OHZ4WURLZlFlZ04yZVBmUFpVV3BIM1FWdFFKeDNYd2FUWTVROURXWFV0ZTljNEZEZ0g0Y0ZSbHNBZ3VYWG05aTNFOD0iLCJtYWMiOiJhMGVmZDZiNGQyMWQ0ZTUzOTY2ZDViMmZjNmZmNWNkMzlkMjExZmNjZjQ3OTk0ZmQ3MTFhZDM5NGI5MTliYjhhIn0=

Đêm thu lạnh giá, trong nhà đã phải trải chăn bông. Lâm Uyển và Lục Chính Đình mỗi người một chiếc chăn ống dài. Thế nhưng, khi tỉnh dậy, cô kinh ngạc phát hiện mình… đang nằm gọn trong ổ chăn của Lục Chính Đình!

Ads
';
Advertisement