Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính

Cả hai đưa mắt ra hiệu cho Giang Ánh Nguyệt, ám chỉ rằng có lẽ họ nên đổi chỗ khác, như đến công xã chẳng hạn, vừa nhàn hạ lại tốt hơn nhiều. Giang Ánh Nguyệt liếc họ một cái, rồi cười nhạt:

"Đi công xã thì các cô có tiền không?"

Hai người kia lập tức im bặt. Đúng vậy, họ làm gì có tiền mà chạy chọt. Được tới phòng y tế đại đội Ngũ Liễu này cũng nhờ có Lục Chính Kỳ nói giúp, nhưng bác sĩ Lâm rõ ràng là không dễ gần chút nào.

Giang Ánh Nguyệt mỉm cười, cố gắng giữ thái độ ôn hòa:

"Bác sĩ Lâm, cô không cần phải tức giận. Chúng tôi tới đây là để hưởng ứng lời kêu gọi của cấp trên, góp sức xây dựng nông thôn mới, chứ không phải vì muốn trốn tránh lao động. Nếu muốn trốn lao động, chúng tôi chỉ cần ở lại thành phố là được, việc gì phải tới tận đây?"

Hai nữ sinh khác lập tức hưởng ứng:

"Đúng vậy, Ánh Nguyệt nói rất đúng. Chúng tôi tới đây là để giúp đỡ, không phải vì lười biếng."

Lâm Uyển nhíu mày, thẳng thừng cắt ngang:

"Các cô nghĩ ở lại thành phố là ở được sao? Nếu lợi hại như vậy, sao không thi vào đại học đi?"

Câu nói của cô đánh trúng điểm yếu của họ. Sắc mặt hai nữ sinh lập tức thay đổi, nhưng không dám phản bác.

Lâm Uyển quay sang nhìn Hồ Hướng Dương và người bạn đồng hành của cậu ta. Hồ Hướng Dương vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo, còn Tôn Húc Thành thì lộ rõ vẻ bối rối, không giấu được sự ngạc nhiên.

"Hồ Hướng Dương," Lâm Uyển lạnh lùng nói, "cậu nghĩ gì thì tự cậu biết rõ. Tôi cảnh cáo, đừng giở trò trước mặt tôi nữa. Nếu còn làm vậy, tôi sẽ không nương tay đâu."

Việc Hồ Hướng Dương lén lút nghe ngóng hành tung của cô ở huyện đã khiến cô cực kỳ khó chịu. Ban đầu, cô nghĩ không thể dây dưa với cậu ta thì tránh đi, nhưng không ngờ cậu ta lại trơ trẽn đuổi tới tận thôn này. Cô đã nhịn đủ, giờ không ngại dùng biện pháp mạnh.

Hồ Hướng Dương không những không biết sợ mà còn cợt nhả:

"Bác sĩ Lâm, tôi đảm bảo sẽ làm đến nơi đến chốn. Cô xem…"

Cậu ta chưa kịp nói hết câu thì Lục Chính Đình, vốn đang ngồi trên xe lăn, đột nhiên đứng dậy. Anh tiến tới, dùng một tay kẹp chặt cổ Hồ Hướng Dương.

"A... buông...!" Hồ Hướng Dương giãy giụa, cố kéo tay Lục Chính Đình ra, nhưng bàn tay ấy như gọng kìm, không nhúc nhích dù chỉ một chút. Mặt cậu ta nhanh chóng đỏ bừng, hơi thở tắc nghẽn, không thể nói thêm một từ nào.

eyJpdiI6IjNUY2dYYlMyVytvdWtrRzE3V0NFRnc9PSIsInZhbHVlIjoiVDlOWWZxZWVhTXdNSmVIZDBYWGlYQVJ0eE9RXC9wbjZYN0toR0VMRVVWWlg2blVEamZMbTI1bmZpTzFNc1VtMjNFOFwvVU56Q0hvejY1K1wvWkhXaUpqV1JwTDdiWXBpdVwvTkdUYlZLc2hFa2ZSUVwvRTQzVktsQ25PWGx4NXIrM3AzWnRlVUY1bXZZQWZaQ2FUS2RTdGRudzE0bktuRUhNYTlxRWJtXC9mSE5aaG91cmFlUjBaV2JLRnpFUmFnWkVCNW5BbW4wRmFNK2UxS28xTTFjVGNGTkNBRlJhY2JITDVwQkM3RXloYUE3VGdiXC8rZjlaVUZBeTU0WmpuQ3JsdzZSVGFCOU9NTWk3c2gremQ1aWZBODlQN2FVQUd5N0ppNHpScU9UQWxxQmUzTEtFckIxZVwvTVpnZGVya0gweElpcWYxUjVRQWxXU2Y0MFR6NmFTZFdMMitOazNmc1JRSlZHazVkcXBSRGxpRDBVUFluQ2dZSk1iQSt0QjVKVnhETU9vakdkWHdEMDB6UEI2cjlVeGgxMnhqMjV4N1g0UlpiblZVdFlOSTllekpoQ1FDbEVlaXppV0lZOFwva2pyRFYzZ1JqUDhWemJXM2RVVXE1XC9YRUZZR3VVRDRDZ3JJaGxlWGNPd042TmpcL21lTERDRjdVMW5LZWZqNHNpS0xFVTdjZ1o0XC9wd0Q2cGs5Mis4Sm5VT0tMQ0VUQzZ3PT0iLCJtYWMiOiI0NGRiMzZkZmQ3YjkxNDgyMjZmMjU5YTBmZTkzNGRkMGY1MmMyYjc5MjhmM2JkNzY0MmEyY2VkNDc5YTIxZjNmIn0=
eyJpdiI6Ik9DWHBwMzJaVzNzalB4cVltZzRheEE9PSIsInZhbHVlIjoiNjI0d2hkcGFQaFhTam9nWUp0YXFYc0toTGhPdmczUGxvQUFVVTkrNXFOOXlZQTRVa3pZWDdpZFhqblhQT2k3Ylwvc1hmUGJtWXU2S3BwZVY5Q21pb1E1N1pGb0c2VGhZQmZxaVJTcUdEbFR4WkJJcDJkaDl0eFpcL01kZCs5Sk9sZ09sdklLelA3dDRBcHY2VFRmZkxYNndDOFhSMXdQXC81RnBJNFwvdTNNQ3RsdjFlQlg0WUZFZEFNNWtYZU9YaWxJRWc2R0JuWlB2UElhWGVjZHlraTF2OWRiMFF1TTBoNXpTa2wxWlFSS015RVJvQlZSTVR2SDE0eFRFV2pJUE41UVUiLCJtYWMiOiIzYTk0ZjA0MWQ3MzZjYjk0NjBkODMyN2IxYmQ3NWFmYmFjMzE1NmI1MTE4OTA1YzFiYWI3MzE5YzU5M2FiMTFhIn0=

Hồ Hướng Dương bị siết cổ, đồng tử giãn rộng, hơi thở yếu dần.

Ads
';
Advertisement