Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính

Cô nhận ra nét cương nghị của anh từ những việc nhỏ nhất: dù chỉ đứng một phút, anh cũng muốn kéo dài thành một phút rưỡi, rồi mười phút. Đến khi cảm thấy mình có thể đứng lâu hơn, anh lại cố thử thách bản thân thêm chút nữa. Nhưng việc nhấc chân lên vẫn là rào cản lớn.

Nhìn đôi môi anh mím chặt, đôi lông mày khẽ nhíu và ngón tay bấu chặt, cô biết anh đang giận chính mình. Mẹ Lâm thúc giục:

"Đi dỗ đi."

Cô bật cười:

"Dỗ? Mẹ coi anh ấy là trẻ con như Minh Lương hay Tiểu Quang à?"

Mẹ Lâm không chịu thua:

"Sao nào? Lúc con buồn, chẳng phải con rể cũng dỗ con sao?"

Lâm Uyển vẫn cười, nhưng lần này là vì sự lo lắng đáng yêu của mẹ.

Tối đó, sau khi mọi người đi ngủ, Lâm Uyển và Lục Chính Đình trở về phòng riêng. Cô trải chăn, nhìn anh ngồi trầm ngâm trên giường đất. Lâm Uyển khẽ vỗ tay anh, nói nhẹ:

"Tháo chân giả ra rồi ngủ đi."

Lục Chính Đình ngồi trên giường, nhìn đôi chân giả rồi ngập ngừng hỏi:

"Uyển Uyển, có thể đeo nó đi ngủ được không?"

Lâm Uyển tròn mắt ngạc nhiên:

"Anh đeo nó ngủ? Làm sao mà thoải mái được?"

Anh lặng lẽ giải thích:

"Không biết có phải ảo giác không, nhưng anh cảm giác khi đeo đôi chân này, dù không đứng, chúng vẫn đang tự rèn luyện. Anh không có chứng cứ, nhưng muốn thử xem sao. Nếu đúng như vậy, thì anh lời rồi, còn không thì cũng chẳng mất gì."

Lâm Uyển im lặng một lúc. Cô hiểu anh đang cố gắng tìm mọi cách để phục hồi nhanh hơn, nhưng ý tưởng này thật sự kỳ lạ. Cô trầm ngâm, nhớ lại những lần anh dùng nạng trước đây. Chỉ sau vài ngày, dưới nách anh đã bị mài đến sưng tấy và lở loét. Còn giờ, với đôi chân giả này, dù buộc sát như thế, da anh lại hoàn toàn không bị tổn thương. Rõ ràng, nó không giống những dụng cụ thông thường.

Anh nói tiếp, như thể đã có lý lẽ thuyết phục mình:

"Nó không làm đau anh, nên anh nghĩ đeo đi ngủ cũng không sao. Nếu có thể rèn luyện thêm, càng tốt."

Lâm Uyển bất lực, nhưng cũng không muốn tranh cãi thêm. Cô cười nhẹ, gật đầu:

"Tùy anh thôi. Miễn anh ngủ được là được."

Lục Chính Đình mỉm cười khi thấy cô đồng ý. Anh cẩn thận điều chỉnh đôi chân giả rồi nằm xuống. Trước khi nhắm mắt, anh quay sang nắm lấy tay cô, dịu dàng nói:

"Em cũng ngủ sớm đi."

Lâm Uyển ngồi bên cạnh nhìn anh một lúc lâu. Cô chọc nhẹ vào vai anh, bày ra vẻ mặt trách móc:

"Anh giận đấy à?"

eyJpdiI6IjlZdWlnT1VVRk5SVWhuOGlpQ0ZRZmc9PSIsInZhbHVlIjoiYitZS01abW9PVXhNVEFqdjZxUlcrajhjVkozSW5yK0hpRVh0QTFsblAwc29VNHdkeXlpODZVbkRpWW1lV3h1ZFZMREtoYnZJNjRvV3hKb09rN2hOTjZ3OUpuejFNZW9HXC9tanBUcE5EU05nOW1DXC84WVdxNHlJU0hHXC9mZE16Mmk4Z3d1SlJFdEQ2cnY4Z0VJWjhXWEZneDdVRHhDSDMrYmZWQzMyUUhNTDBnPSIsIm1hYyI6IjgxMmUzMjJmZmMwOTZiNmQxNGMxYTg3NDEzNDg1YWIxNDkyZjNhZDM5M2RmYTk2YTA3MmNkYzQ2YjliNDg3MzQifQ==
eyJpdiI6InVHQ1lIelRWZ0NUTmNTN2hkY2hBNEE9PSIsInZhbHVlIjoiMXhLYmhNRkFWYzI2eHJ5RzhKZEpjRzcra0ZUTnRtc2Z1YmFTeHMzTGZnQmF1RnhDYWZ6TFczeEgyNGNwWUlVRjdkbWJlV2tkTHJwaTl2cFY4elkraE5SdXZ6OFhtU1ZMcWVVN3V2dDlVNFU9IiwibWFjIjoiNDllNmY1N2VlYjdkNWVhMDg2ZTliYzAzMGVkMjhkYTM0NTdjOGFlOWY5M2U0MzNmMjM0MmVjNjQzYmQ2ODY4MyJ9

Trong lòng anh, chuyện một cậu học sinh ái mộ cô chẳng đáng để anh phải bận tâm. Lâm Uyển không thích người đó, anh hiểu rõ, nên việc này chẳng đáng để buồn phiền.

Ads
';
Advertisement