Lâm Uyển đứng phía sau, ngây người nhìn cảnh tượng ấy. Cô buột miệng:
"Lục Chính Đình, vừa rồi anh… anh bước một bước!"
Lục Chính Đình nghe vậy cũng sững sờ, ánh mắt đầy nghi hoặc:
"Thật sao?"
Anh không tin vào tai mình. Hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, anh thử đứng lên lần nữa rồi cố gắng bước thêm một bước. Nhưng dù anh có tập trung thế nào, đôi chân vẫn không chịu nhúc nhích.
Lâm Uyển nhanh chóng an ủi:
"Đừng vội, cứ để tự nhiên, anh sẽ làm được thôi."
Sắc mặt anh bình tĩnh, nhưng trong lòng không giấu được sự nôn nóng. Cô sợ nếu ở lại sẽ khiến anh thêm áp lực, nên lặng lẽ rời đi, vừa rửa mặt vừa chuẩn bị bữa sáng.
Hai đứa trẻ Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang cũng đã dậy từ sớm. Chúng chạy đến thùng nước phía sau chuồng ngựa để vệ sinh cá nhân, trên đường trở về, Tiểu Minh Quang phát hiện ra cái xẻng bị gãy làm đôi.
Lục Minh Lương tò mò:
"Này, ai làm gãy cái xẻng thế này?"
Cái xẻng vốn được hai đứa trẻ dùng để dọn phân chim tối qua, nay lại nằm đó trong tình trạng thảm hại.
Lục Chính Đình từ trong nhà đẩy xe lăn ra, thấy hai đứa nhỏ đang cầm cái xẻng, anh hỏi:
"Sao thế?"
Hai đứa trẻ đồng thanh:
"Chú ba, không biết ai đã phá cái xẻng của bọn cháu!"
Đúng lúc ấy, mẹ Lâm từ xa đi tới. Thấy con rể đứng đó, bà sợ anh xấu hổ liền nhẹ giọng giải thích:
"Tại tối qua bà không cất đi đấy mà. Cha Tiểu Quang ra ngoài chẳng may vấp ngã, làm gãy cái xẻng này thôi."
Hai đứa nhỏ gật gù, chấp nhận lời giải thích rồi nhanh chóng rời đi. Nhưng Lục Chính Đình vẫn ngơ ngác. Tối qua mình ngã? Từ khi nào?
Bà Lâm tưởng anh không nghe rõ, còn vỗ nhẹ vai anh trấn an:
"Không sao đâu, trẻ con không để ý mấy chuyện này đâu."
Lâm Uyển từ bếp bước ra, nhìn cảnh tượng ấy thì lên tiếng:
"Đổi cán mới là dùng được thôi, con sẽ nói cha sửa lại."
Mẹ Lâm nhân cơ hội hỏi thẳng:
"Con nói thật đi, tối qua con dỗ nó kiểu gì mà để chồng con đòi cưỡi ngựa bỏ đi thế hả? Sao lại làm mình làm mẩy như thế?"
Lâm Uyển nghe vậy, lập tức quay sang nhìn Lục Chính Đình. Thấy anh đang thử đứng dậy, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng, cô yên tâm rằng anh không nghe được cuộc trò chuyện này.
"Mẹ, thật sự không có gì đâu. Anh ấy chỉ hơi… nổi hứng một chút thôi, dỗ một lúc là hết ấy mà."
Mẹ Lâm nhíu mày, không tin lắm:
Lục Chính Đình đứng giữa sân, đôi mắt sắc bén nhìn về phía Lâm Uyển. Dáng vẻ anh vừa như dò xét, vừa như đang suy tư điều gì.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất