Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính

Bánh rán hành thường nhiều dầu, dễ bốc khói, nên anh chọn cách làm bánh nướng áp chảo không dầu, vừa thơm mùi cháy xém lại còn ngọt hơn.

Lâm Uyển hít thử một hơi rồi cười:

"Ổn mà, giờ em không sợ khói nữa đâu."

Nói rồi, cô ra sân hái đậu cô ve.

Lúc này, kế toán xách theo một con gà, vừa đi vừa ngân nga một giai điệu vui vẻ. Vừa thấy Lâm Uyển, anh ta liền cười tươi:

"Bác sĩ Lâm, đây là một con gà mái già hơn hai năm rưỡi tuổi, để cô bồi bổ cơ thể đây!"

Lâm Uyển thoáng ngẩn người, vội vàng nói:

"Kế toán, tự nhiên lại mang gà tới cho tôi làm gì? Tôi còn chưa ở cữ mà!"

Kế toán cười ha hả:

"Cô chỉ việc ăn thôi, không cần lo nghĩ nhiều! Đến lúc cô ở cữ, gà vịt còn nhiều hơn thế này nữa cơ!"

Anh ta tiện tay đặt con gà xuống đất, căn dặn:

"Đừng để nó chạy nhé! Con này chạy nhanh lắm, còn biết bay nữa đấy!"

Lâm Uyển lắc đầu cười, sau đó xoay người vào nhà lấy tiền trả kế toán.

Kế toán xua tay, cười nói:

"Không cần đâu, đây là phúc lợi của đại đội dành cho cô và bác sĩ Kim."

Lâm Uyển hơi nhíu mày, liếc nhìn anh ta:

"Cho tôi và bác sĩ Kim? Vậy những bác sĩ khác thì sao?"

Kế toán cười đáp:

"Bác sĩ thực tập thì không có, chỉ có cô… và bác sĩ Kim thôi."

Nghe vậy, Lâm Uyển khẽ gật đầu. Nếu chỉ có mình cô, có lẽ cô sẽ từ chối, nhưng còn có cả bác sĩ Kim, cô không thể tự ý quyết định thay người khác. Nghĩ một lúc, cô mỉm cười nói:

"Được rồi, vậy tôi sẽ nói lại với bác sĩ Kim."

Kế toán vui vẻ gật đầu, rồi hứng khởi hỏi tiếp:

"Lần sau cô muốn ăn thịt gì? Thịt vịt được không? Hay là cá? Cá mè to có ăn được không? Một con năm, sáu cân, miễn phí luôn, cô cứ cắt khúc nấu từng bữa, đảm bảo thơm ngon."

Lâm Uyển thoáng ngạc nhiên, nhìn kế toán với ánh mắt nghi hoặc. Đại đội đang có chuyện gì vậy? Sao lại chu đáo đến thế?

Kế toán thấy cô nhìn mình chằm chằm thì cười nói:

"Cô còn có thể làm sủi cảo nhân cá nữa! Tôi dạy cô cách làm nhé? Trước tiên, cứ phi lê cá thành hai nửa, lấy hết xương to ra. Còn xương nhỏ thì khỏi lo, chỉ cần đặt miếng cá lên thớt, phủ một lớp vải thưa rồi dùng cán bột đập nhẹ vài lần, xương sẽ vụn ra hết. Sau đó trộn thịt cá với gia vị, gói sủi cảo, đảm bảo ngon tuyệt!"

Nghe anh ta miêu tả hấp dẫn như vậy, Lâm Uyển bất giác nuốt nước miếng, cười tít mắt:

"Vậy thì cá đi!"

eyJpdiI6IlBwcVNtdW1OXC9rdG5rOWE2Um9BTnVnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImdIMkFGWGNhSm03RlRydElyWkNLUDJwR3VvTnVwUTNobHh5dmw5cndHb3h6cWxNQlR1bEU0Z3FVc0JKeUJuVm9YSmRvbU04bjI3TG5IaVwvOHViQ0liVnpId01pS2tHVUFLckpTdVNcL0ZTcHBmTGlHcU9ENEtwblBSR3p4VUZhM1dGaG82cnZoZVBSZjczK28rWUFnMjNhYUJoWjljSlpMVjVlR3VYenFwU3NXOEJFZWdOTWU2a2JuYkM5K29YdEljIiwibWFjIjoiN2M2MGVjOWIxYzk3ZDA0YjQzYWRmNTExYTRhOGNjNzYzNGE4NTY5YTA1YzYwYWE0NGM0YmMwYjA4ZDQ5YTQwYiJ9
eyJpdiI6IkZsXC94bnMxMktVMmtGV2Z3Tzc4Vlwvdz09IiwidmFsdWUiOiJscjY5RXZMNTF6YXFXR0Q2cCtrUHNseU9zRElUMlVGakZzZXkyQTVDQTYyTnpqQ0F0dmowNitSaFwvcWhpWWp3RlNGZGhwdmZ0dWJvTXVhXC96MFwvWmpJY21wZmVESzQ5eFV1bjlubWx0dWNHdVZjc2xydVpZaVJTMyswWDRiSjU0d1BZbVlyZ0lJT0hWbXBzUzJrZ0p4VlZGZXc2YlQ5NEV3dnBCbTUweDU0RGVsTmZJV05tRVN1S0FnMEdpUVhcL20wTGgra0lUYmFFbFBjUVRyTzRBb0tLMUdtclZTZUJsbG41cUwxeFV1ZDlhU0VSZDczZXVKUTZLRXRaYWE3VHRqcXZzOVlQWnNBdmxQZklHT3UyY3BYZ1FOb3AyYXVlNDZcL0RxUXA4TmJxNk1oMFBkbnVYMzdKYjBXODZ0Ym0ydm9ORWh5ZVhcL2drWlwvdkpDQnBPZFVYZEpXU2JIYnJjZmdab1NHRnFWcTU1ZDVFPSIsIm1hYyI6ImEyM2U4YzdjMWZiMTFiNmM2Zjk4NzAyMDEyNjRlMTI4N2JhNTNkM2Q1YmM2NTdhN2M5Y2U3MjMwYTdkMDU3ZTcifQ==

"Bác sĩ Lâm, cô đúng là thần y! Trước đây cô nói cha tôi tuổi cao, không thích hợp phẫu thuật, sợ ông cụ không chịu nổi, nên kê thuốc thải sỏi. Mấy hôm nay ông cụ không còn đau nữa, chắc là đã thải ra hết rồi. Qua đợt này tôi sẽ đưa ông cụ lên bệnh viện huyện kiểm tra lại."

Ads
';
Advertisement