Hôm đó, kế toán trong thôn ghé sang, mang theo một con vịt không đẻ trứng mà ông mua từ thôn bên cạnh. Vừa thấy vậy, Lục Minh Lương lập tức hớn hở, cùng chú ba Lục Chính Đình bắt tay vào làm vịt nướng.
Lúc gần chín, hương thơm béo ngậy đã tỏa ra khắp sân, khiến Tiểu Minh Quang và bác sĩ Kim không thể đứng yên. Hai người quấn quýt bên chiếc lò, nước miếng như muốn chảy ra, chỉ hận không thể lập tức cạy cửa gỗ nhỏ ra xem bên trong thế nào.
Trong khi đó, Lâm Uyển lại đang tất bật chỉ huy Lục Chính Đình và Lục Minh Lương chuẩn bị nước tương, tương ngọt, tương nhà nông, hành lá thái nhỏ, dưa leo thái sợi, cùng bánh hấp mỏng tang như tờ giấy.
Cô mỉm cười, hài hước nói:
"Với đao công của anh ba, bữa vịt nướng này của chúng ta có thể đạt tới hương vị của Toàn Tụ Đức rồi!"
Ai cũng biết, ăn vịt nướng quan trọng nhất chính là khâu thái thịt. Nếu thái đẹp, từng miếng thịt mỏng đều, xếp ngay ngắn, hương vị sẽ ngon hơn gấp bội. Còn nếu thái vụng thì... khó mà nói trước được.
Tiểu Minh Quang nhảy cẫng lên, nôn nóng hét to:
"Cha, mẹ, có thể ra lò chưa? Con nghe thấy cả tiếng vịt nướng gọi con ăn rồi này!"
Bác sĩ Kim cũng hùa theo:
"Đúng rồi! Tôi đảm bảo là chín rồi đấy!"
Lục Minh Lương xung phong nhận nhiệm vụ:
"Để cháu mở!"
Lâm Uyển và Lục Chính Đình cũng bước lại gần, chờ giây phút mở nắp lò. Nhưng đúng lúc ấy, từ ngoài cổng vang lên tiếng động cơ xe Jeep, tiếp theo là tiếng gọi lớn:
"Bác sĩ Lâm!"
Người tới là Trần Chí Cương. Anh sải bước vào sân, giọng đầy nghiêm túc:
"Lão thủ trưởng của chúng tôi đến rồi!"
Lâm Uyển hơi ngạc nhiên. Đến rồi sao?
Cô nhìn sang chiếc lò bánh mì, trong lòng không nhịn được mà thầm nghĩ—lão thủ trưởng nghe thấy mùi vịt nướng nên đến sao?...
Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chào hỏi Trần Chí Cương vài câu, sau đó quay sang dịch lại cho Lục Chính Đình nghe, nói với anh rằng lão thủ trưởng đã đến.
Sau đó, cô tự nhiên khoác tay chồng, cùng anh đi ra đón khách.
Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang đứng tại chỗ, mặt đầy lo lắng, chỉ vào con vịt nướng trong lò:
"Thím ba! Mẹ! Vịt nướng làm sao bây giờ?"
Lâm Uyển bật cười:
Lão quân nhân ngồi ngay ngắn trên xe lăn, mặc bộ quân phục không mới nhưng cũng không quá cũ. Tóc mai ông điểm hoa râm, lộ ra bên dưới chiếc mũ quân đội. Khuôn mặt rắn rỏi, thần thái vẫn phấn chấn, khí thế hiên ngang, dù tuổi đã cao nhưng lưng vẫn thẳng tắp, phong thái kiên nghị.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất