Vợ Tam Thuận tuy còn đau sau khi thuốc tê hết tác dụng, nhưng vì quá đói nên liên tục hỏi:
“Bác sĩ, tôi có thể ăn gì được không?”
Lâm Uyển lắc đầu:
“Vừa mổ xong chưa được ăn gì. Phải chờ ruột bắt đầu hoạt động lại, ít nhất là sau bốn tiếng.”
Vợ Tam Thuận tuy thất vọng nhưng vẫn gắng chịu đau. Cô nhìn Lâm Uyển cùng Khưu Thủy Anh, nước mắt tràn ra khóe mắt vì xúc động:
“Nếu không có các cô, chắc tôi đã không thể giữ được mạng.”
Vợ Nhị Thuận đứng bên cạnh cũng rối rít cảm ơn:
“Bác sĩ Lâm, Khưu Thủy Anh, thật sự cảm ơn các cô! Nếu không có các cô, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi!”
Lâm Uyển dịu giọng:
“Chăm sóc vết thương thật tốt, nghỉ ngơi cho nhiều vào.”
Cô biết dụng cụ phẫu thuật và chỉ khâu của hệ thống có chất lượng cao, vết thương sẽ lành nhanh hơn bình thường.
Khưu Thủy Anh và vợ Nhị Thuận nhận nhiệm vụ ở lại chăm sóc mẹ con sản phụ. Còn Lâm Uyển tranh thủ ra ngoài nghỉ ngơi một lát.
Ra khỏi phòng bệnh, cô dặn Lý Kim Linh và Vương Phương Phương ghi lại đầy đủ bệnh án của ca phẫu thuật. Cô còn chỉ dẫn cặn kẽ cách ghi chú trọng điểm, những điều cần lưu ý khi viết báo cáo y khoa.
Hai cô gái có chút căng thẳng. So với Triệu Diễm Tú, cả hai vẫn còn nhiều thiếu sót trong việc hỗ trợ phẫu thuật. Nhưng Lâm Uyển không trách cứ, thậm chí còn khen ngợi rồi khuyến khích họ làm tốt hơn.
Sau khi dặn dò xong, Lâm Uyển vô thức nhìn quanh, không thấy bóng dáng Lục Chính Đình đâu, liền quay sang hỏi Tôn Húc Thành:
“Anh Lục đâu rồi?”
Tôn Húc Thành đáp:
“Bác sĩ Lâm, văn thư Lục đã đưa Hồ Hướng Dương đến đại đội rồi.”
Hóa ra, sau khi đưa sản phụ đến viện y tế, bà Đinh mới bừng tỉnh, lập tức khóc lóc ầm ĩ, kéo cả con trai đến định giành lại con dâu.
Nhưng Lục Chính Đình đã có tính toán từ trước. Anh căn dặn những người đưa sản phụ đi cứ yên tâm giao lại cho viện y tế, còn chuyện ở thôn Đinh thì cứ để anh lo.
Trước khi đi, anh còn đặc biệt dặn dò:
“Không ai được nói chuyện này với bác sĩ Lâm. Tôi tự giải quyết được.”
Lục Chính Đình ra lệnh cho người bắt bà Đinh và Đinh Tam Thuận đưa đến đại đội, chuẩn bị mở cuộc họp phê bình và sau đó giao cho công xã xử lý để làm điển hình.
Bà Đinh sững sờ, không ngờ rằng mình không bị bắt ở thôn họ Đinh, mà lại bị bắt ngay khi vừa đến thôn Đại Loan. Bà ta tức giận gào lên:
"Các người dựa vào cái gì mà bắt tôi?"
Lúc ở thôn họ Đinh, cán bộ đại đội từng cảnh cáo bà ta vì gây rối, nhưng bà chỉ cần khóc lóc om sòm rồi chạy thoát. Cán bộ thôn họ Đinh vốn nhát gan, sợ đám người chanh chua gây chuyện, nên thường chọn cách lờ đi, tránh rắc rối. Nhưng lần này, bà Đinh dẫn con trai đến thôn Đại Loan gây chuyện, kết quả lại tự chui đầu vào lưới.
Đinh Tam Thuận sốt sắng: "Tôi chỉ muốn đến thăm vợ! Vợ tôi thế nào rồi? Các người không thể cứ thế mà bắt tôi!"
Bà Đinh hùa theo: "Nếu nó bị chữa chết, các người phải bồi thường!"
Lục Trường Hữu tức giận quát: "Câm miệng! Đồ độc ác! Dám nói xấu viện y tế của đại đội chúng tôi? Trong đầu bà chứa toàn rác rưởi à?"
Vậy mà mụ già này dám đến đây bôi nhọ bác sĩ Lâm và viện y tế? Chẳng khác nào cản đường thăng tiến của ông ta! Không thể để yên được!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất