Lâm Uyển thấy bát quá nhiều, liền chia ra một nửa, gọi Khưu Thủy Anh và mọi người cùng ăn thử. Cô ăn nửa phần còn lại, vừa ăn xong đã thấy mỹ mãn vô cùng.
Cô xoa bụng, ợ nhẹ một tiếng rồi đứng lên:
"Đi dạo một chút cho tiêu cơm."
Ai ngờ vừa mới đi được hai bước, cô đã thấy Lục Chính Đình từ ngoài lao vào.
Anh đi những bước dài, dáng vẻ vội vã, thoáng chốc đã đứng trước mặt cô. Trán anh lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là chạy một mạch từ đại đội về đây.
Lâm Uyển ngạc nhiên hỏi: "Anh làm gì mà hớt hải thế?"
Lục Chính Đình lập tức đưa tay đỡ eo cô, vẻ mặt lo lắng:
"Không phải em sắp sinh sao?"
Cô nhíu mày: "Ai nói với anh thế?"
Anh nghiêm túc trả lời: "Anh nghe thấy."
Lâm Uyển tròn mắt. "Hả? Anh nghe thấy cái gì?"
Cô biết rõ tai của Lục Chính Đình, mặc dù bệnh đã chữa khỏi nhưng thính lực vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Cô vốn định sau khi sinh xong sẽ tiếp tục tìm cách giúp anh.
Vậy mà bây giờ anh lại nói là nghe thấy? Cô thật sự không tin nổi!
Nhưng chính Lục Chính Đình cũng ngẩn người. Anh chớp mắt nhìn cô, giọng nói đầy kinh ngạc:
"Uyển Uyển, vừa nãy… anh thực sự nghe thấy một giọng nói."
Nhưng lúc này, lại chẳng còn nghe thấy gì nữa. Giọng nói ấy cũng không giống bất kỳ ai anh từng biết. Chẳng lẽ vì quá lo lắng nên anh sinh ra ảo giác?
Lâm Uyển bật cười, vỗ nhẹ lên tay anh:
"Chắc dạo này anh căng thẳng quá rồi. Đừng lo lắng, thả lỏng đi. Em là bác sĩ mà, em còn không hiểu rõ cơ thể mình sao?"
Cô vỗ vỗ bụng, cười cười nói:
"Thằng nhóc này chắc lưu luyến trong bụng mẹ, có khi phải thêm mấy ngày nữa mới chịu ra. Anh cứ—"
"A!"
Cơn co rút bất chợt kéo đến, khiến cô đau đến mức không nhịn được kêu lên.
Sắc mặt Lục Chính Đình lập tức căng thẳng trở lại:
"Sao thế? Có phải sắp sinh rồi không?"
Lâm Uyển cố gắng giữ nụ cười:
"Không sao, không sao…!"
Nhưng còn chưa nói dứt câu, bụng cô lại đau dữ dội hơn. Lần này không giống những cơn đau giả trước đây.
Cô vịn lấy Lục Chính Đình, cố gắng bước đi vài vòng rồi nghiêm túc nói:
"Chắc thật sự sắp sinh rồi."
Lục Chính Đình nghe vậy thì lập tức cúi người bế thốc cô lên, vội vàng chạy vào phòng.
"Bác sĩ Khưu!" Anh lớn tiếng gọi.
Khưu Thủy Anh trong phòng nghe thấy, vội thò đầu ra hỏi:
"Em gái, sao vậy?"
Lâm Uyển cắn răng đáp:
"Hình như… sắp… sinh rồi!"
Tuy cô sắp sinh nhưng vốn dĩ không nặng lắm, chưa đến 50kg, đối với anh chẳng đáng là bao.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất