Ngày xưa, quà mừng thường là gạo hoặc thực phẩm. Về sau, người ta chuyển sang tặng gà, rồi đến thời điểm hiện tại, đa số là tặng tiền.
Nhưng bây giờ đang là thời kỳ khó khăn, mọi người đều bận rộn công việc, không dễ dàng xin nghỉ. Hơn nữa, đời sống còn nhiều thiếu thốn, nhiều gia đình chỉ tổ chức đơn giản trong nhà, không mời khách linh đình như trước nữa.
Mẹ Lâm đã có mặt ở đây, nên Lâm Uyển cũng không gửi thư mời cho người khác. Bà con xa như dì cả, đi lại bất tiện, sau này có dịp tính sau.
Đến ngày thứ ba, Lục Trường Phát cùng các cán bộ trong đại đội đến thăm, mang theo quà mừng. Có người mang một bát canh gạo, có người góp mấy cân bột tinh chế, có người cho hai mươi quả trứng gà, lại có người tặng cả cân đường đỏ.
Dù điều kiện của mỗi gia đình khác nhau, ai có gì tặng nấy, nhưng tấm lòng ai cũng chân thành.
Lục Chính Đình vốn định từ chối, nhưng mẹ Lâm ngăn lại:
"Nhận đi con, sau này nhớ lại từng nhà cho cái gì, đến lượt nhà họ có hỷ sự thì mình cũng tặng lại như thế để đáp lễ."
Anh cau mày, thực sự không muốn phải ghi nhớ chuyện này.
"Con cũng chẳng nhớ nổi ai tặng cái gì đâu. Mẹ cứ bảo con nhận, nhưng mà chút nữa hỏi lại con ai cho cái gì thì con chịu thua đấy."
Mẹ Lâm bật cười:
"Thế thì con viết ra sổ, sau này cần thì lấy ra xem."
Nghe thế, Lục Chính Đình đành lấy quyển sổ, tỉ mẩn ghi chép từng món quà. Nhưng chưa được bao lâu, anh đã chịu không nổi, bực bội gấp sổ lại.
"Phiền phức quá! Mẹ thích thì mẹ nhớ đi, con còn phải trông vợ con đây!"
Cuối cùng, việc này lại rơi vào tay Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang. Hai cậu bé rất hào hứng, lập tức nhận trách nhiệm quản lý sổ ghi chép quà tặng.
Nhìn hai đứa trẻ hăng hái, Lục Chính Đình liền thở phào, quyết định không để tâm đến chuyện này nữa. Với anh, ở bên cạnh chăm sóc vợ con mới là quan trọng nhất.
Chớp mắt đã hơn mười ngày trôi qua, Tiểu Tuấn Tuấn lớn lên từng ngày, thay đổi rõ rệt đến mức ai nhìn cũng thấy.
Hai người anh ngày nào cũng không ngừng xuýt xoa:
"Tiểu Tuấn Tuấn lại lớn hơn rồi này!"
"Trời ơi, sao mà mũm mĩm thế này!"
"Trắng trẻo, mềm mại, nhìn mà muốn cắn một cái quá!"
Lúc mới sinh, Tuấn Tuấn còn đỏ hỏn, thân hình nhỏ bé, dù không nhăn nheo nhưng cũng chưa thể gọi là bụ bẫm. Vậy mà chỉ sau một tuần, thằng bé đã trắng trẻo, mềm mại như trứng gà bóc, hai tay hai chân tròn trĩnh, trắng nõn như cọng ngó sen, lại còn vô cùng có sức.
Điều đáng nói là Tuấn Tuấn rất ngoan, hiếm khi khóc quấy. Mỗi lần đói, thằng bé không khóc váng lên ngay mà chỉ há miệng như chim non đòi ăn, tìm được sữa rồi thì "o oe" nhắc nhở mẹ. Nếu chậm thêm chút nữa, thằng bé mới bắt đầu mếu máo, đến khi thực sự đói quá mới gào khóc thật sự.
Lâm Uyển chỉ cần hơi chậm trễ một chút, chưa kịp cho bú, là bà ngoại hoặc hai người anh sẽ lập tức lên tiếng đòi quyền lợi giúp em:
"Mẹ ơi, Tuấn Tuấn đói rồi kìa!"
"Nhanh nhanh lên không em con khóc to đấy!"
Ngoài chuyện ăn uống, ngay cả khi muốn đi vệ sinh, thằng bé cũng có biểu hiện rõ ràng. Mỗi lần muốn đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuấn Tuấn bỗng đơ ra, hơi nhăn lại. Nếu ai để ý sẽ kịp thời thay tã trước khi sự cố xảy ra. Nếu không phát hiện kịp, sau khi "xong việc", thằng bé sẽ ọ ẹ để nhắc nhở. Đến khi vẫn chưa được thay tã thì lúc này, nó mới bật khóc to để bày tỏ sự khó chịu của mình.
Còn lại, phần lớn thời gian Tuấn Tuấn chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn. Mẹ Lâm nhìn cháu ngoại ngoan ngoãn như thế thì không khỏi xuýt xoa:
"Đứa trẻ này đúng là đến để báo ân mà! Chẳng hề làm phiền cha mẹ chút nào!"
Ngay cả lúc sát trùng rốn, dù thuốc có khiến thằng bé hơi khó chịu, nhưng Tuấn Tuấn cũng không khóc lấy một tiếng.
Lâm Uyển và Lục Chính Đình đều đồng ý. Em bé dễ trông, lại có người giúp đỡ, Lâm Uyển không phải lo lắng gì nhiều. Hơn nữa, trong nhà còn hai người bệnh cần chăm sóc, mẹ Lâm có thể ở lại hơn mười ngày đã là khó rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất