Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính

Lâm Uyển cười cười, lắc đầu:

"Em đâu có đọc! Chỉ thỉnh thoảng liếc qua một chút thôi. Chủ yếu là anh ba đọc cho em nghe đấy!"

Thực ra, dù ngoài miệng nói là nhàn rỗi đến phát chán, nhưng Lâm Uyển cũng không quá nhàm chán như vậy. Cô còn có không gian của riêng mình.

Giá trị y đức của cô ngày càng tăng, bản thân dùng không hết, hệ thống đều lấy đi để sửa chữa hoặc phát triển thêm. Đôi khi, hệ thống còn kể chuyện cho cô nghe, giúp cô g.i.ế.c thời gian. Vì thế, quãng thời gian ở cữ của cô không hề buồn tẻ chút nào.

Lúc này, cô vỗ nhẹ vai hai đứa nhỏ, giục chúng đi học.

"Bà ngoại vẫn chưa về, các cậu thì mới đến, đừng có lợi dụng mà trốn học đấy nhé!"

Hai anh em lè lưỡi, ngoan ngoãn đi thay quần áo để đến trường.

Đang nói chuyện thì Tiểu Tuấn Tuấn thức giấc. Cậu bé ngáp một cái rõ dài, đôi mắt tròn xoe chớp chớp vài lần, bàn chân nhỏ xinh đạp nhẹ vài cái, sau đó liền quay đầu về phía mẹ đòi ăn.

Chu Tự Cường và Lâm Tụ thấy thế thì lập tức đi ra phòng ngoài để nhường chỗ cho Lâm Uyển cho con bú.

Trước khi đi, Lâm Tụ còn vỗ vai Lục Chính Đình, nháy mắt ra hiệu:

"Em rể cứ đi làm đi, đừng lo cho bọn anh!"

Lục Chính Đình vốn định đưa mẹ Lâm về, nhưng bây giờ bà chưa đi nữa, anh cũng không cần phải ở nhà. Công việc bên ngoài còn đang dồn lại cả đống, nên anh quyết định tranh thủ đi làm.

Anh vào phòng, cúi xuống hôn nhẹ lên trán vợ và con trai, rồi nói với mẹ Lâm:

"Mẹ, trưa mẹ đợi con về rồi con nấu cơm nhé!"

Mẹ Lâm mỉm cười xua tay:

"Con cứ yên tâm đi làm đi, mẹ biết rồi!"

Lục Chính Đình yên tâm rời nhà.

Sau khi Tuấn Tuấn b.ú xong, mẹ Lâm lập tức bế cháu ngoại lên, nhẹ nhàng đỡ đầu và người thằng bé, chầm chậm bước quanh phòng để giúp bé ợ hơi.

Nhân dịp này, Lâm Tụ và Chu Tự Cường tranh thủ lại gần, thích thú trêu đùa với cháu ngoại.

Bây giờ, Tuấn Tuấn cả ngày chỉ ăn rồi ngủ. Hiếm hoi lắm mới có lúc thức dậy, lại còn vừa b.ú no, tâm trạng vui vẻ, nên hai cậu mới có cơ hội được bé con để nựng nịu.

Chu Tự Cường ngắm nhìn đứa bé trắng trẻo, bụ bẫm mà trong lòng tràn đầy ngưỡng mộ, đến mức mắt cũng không rời ra được.

Lâm Tụ thấy vậy liền bật cười, trêu chọc:

"Anh mau kết hôn đi, tự mà bế con của mình! Đừng có nhỏ dãi vào con người ta nữa!"

Chu Tự Cường không hề xấu hổ, còn cười hì hì đáp lại:

"Anh mà kết hôn thì có được đứa trẻ tuấn tú như Tiểu Tuấn Tuấn không? Nếu mà được vậy thì tốt quá!"

Lâm Tụ khoanh tay, nhướn mày nói:

"Yêu cầu này của anh hơi cao rồi đấy! Kể cả có đi tìm Thất Tiên Nữ cũng chưa chắc được đâu!"

Chu Tự Cường bật cười ha hả:

eyJpdiI6ImlIR2xyWDRXeUIrNjZ3cE9CemxUVkE9PSIsInZhbHVlIjoiTTNTeVwvZXg3Q1RjRWUyWkhiTlZLeUtUdVdJck9BNEFJcWkyU1wvTFlVcEdFMFYwb2puaTRvT0hBRGJxRjlQWE51emsyVXNJeUh4ZVJDQ1RYeUhuRStNdmdnN2paK1wvQzQ4VDcwWU0zeG56SUYrcGRiYlJpTlNYd1FpVmFTSGhKeTB1RThyV2cySms4dlQwUkxzd29Ua1ZjaVNJVGJ6b2tCRHBQM3dKQ3JVUFFvZUJvYTRKc0ZWamtLaktnOTk5dko1ZmhuVFwvMjVcL1B1d2trbE5WVW0rYmxQNlF5VFpiRHNpSkY3Y3UyMjU0UHpZb001dG5lNFwvRDJUb2dUMVpyR1JoV2NSczBjZ3NzVlVHUTREM1hHMDFxNHc9PSIsIm1hYyI6IjhkYWVkODJjNDgzODhkMjNlYTcyYmNkODUxOTdmMGQ5YzhlM2MyMGQwZWIzZDZmYTQ3ODQzY2QzMmVmZmU4NDcifQ==
eyJpdiI6IjJoNWhDUTZtN2xlc2t1S1Y5YTRrUHc9PSIsInZhbHVlIjoib2N4SGZYbXdXN1wvM2k3VitiZUVabEFGN2RRN21CejlUXC9Md1BsaGxPSEU3ZUpKNTN1UHB6SGt0M05ncyt4enVpc3JSbHJtaHI2cVZ0R0IzODRkSzNuMlBOZENTa292eURhZUx2NkRXNHZVTFNjdVYrVVNGT2lrOUVmRWk0Z2o3amkwbkZoaTZLTDdNUGhsWWczY1oxblYxMk1SZW83SFlmN0J0Y3V5MkFkSFdiZHJlb0s2dHVraXdtZU4yRUZhcEJJaGNaT0FQVDJZWWs5cVptRmRYRVc2NktVcURsV0RaZDl1bnF0OWk0ak0wQ0JlUGd0U21DRGZuTktRVVhRK2xvckdcL29mMGxnMUxDaWJWNEJHdUhkQWVSY3I1VXBSTGVUM0haMkplV3dDVEJqd05tMXhKUUxDZFp5eWF0K2hoZWdQdlNBY1luN1kybEY1NGZhUmk5SVhUM2xpZUIrMnV4cDArS3J3N1RnXC9wbz0iLCJtYWMiOiIxMzJmNDZiZWFlMTQzMTJlZTc1NjFjYmYyNDZhNGI5YWM3MjQwYmY1ODM0NjFkNmI2NDAxZjZjNDBmYTU3NjQ0In0=

 

Ads
';
Advertisement