Xuyên về thập niên 70: Trở thành chị dâu của nam chính

Lục Chính Đình nhìn con trai thèm thuồng, liền đề nghị: "Cho nó l.i.ế.m một chút nước thôi."

Hai anh nhóc Minh Lương và Minh Quang nghe vậy lập tức phản đối: "Không được! Nhỡ đâu bị tiêu chảy thì sao?"

Nói rồi, hai nhóc nhanh chóng bưng đĩa cà chua đi chỗ khác.

Tuấn Tuấn nhìn thấy đồ ăn yêu thích bị mang đi, cái miệng nhỏ lập tức mếu máo rồi òa lên khóc nức nở: "Oa oa oa!"

Lâm Uyển bật cười, nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi, cho con nếm thử một chút."

Cô lấy một chiếc thìa nhỏ, múc chút nước cà chua đưa cho nhóc. Tuấn Tuấn há miệng lập tức ngậm lấy thìa, nhấp nháp vị chua ngọt rồi bẹp bẹp miệng đầy thích thú. Đôi mắt tròn xoe híp lại, vừa ăn vừa ê a mấy tiếng biểu lộ sự hài lòng.

Thấy con thích như vậy, Lâm Uyển lại cho nhóc nếm thêm một ít. Nhưng rõ ràng như vậy vẫn chưa đủ, Tuấn Tuấn còn muốn gặm luôn cả phần thịt quả. Cà chua trong vườn nhà tươi mọng, cắn một miếng nước chảy ra đẫm môi, cậu bé tò mò mím mím cái miệng nhỏ, không chịu từ bỏ.

Nhưng Lâm Uyển vẫn giữ vững nguyên tắc: "Không được, con còn nhỏ, ăn không tiêu đâu."

Tuấn Tuấn không chịu thua, tiếp tục hướng ánh mắt đáng thương về phía mẹ, ngón tay bé xíu chỉ chỏ vào đĩa cà chua.

Cô lắc đầu kiên quyết: "Răng còn chưa mọc dài mà đã ham ăn rồi."

Nhóc con không hiểu, chỉ biết bĩu môi, khẽ hừ một tiếng đầy bất mãn.

Bữa cơm kết thúc, cả nhà cùng nhau ra ngoài tản bộ. Đường làng thoáng mát, ánh chiều tà phủ lên những mái nhà rêu phong một màu vàng nhạt ấm áp.

Dọc đường đi, không ít xã viên nhiệt tình chào hỏi bọn họ. Có người già, có trẻ con, còn có cả những cô bác trong thôn đem cà chua, dưa leo tặng cho Lâm Uyển, ai nấy đều nhìn cô với vẻ lưu luyến không nỡ.

Cô cảm thấy buồn cười, thuận miệng hỏi: "Mọi người làm gì vậy?"

Nghĩ lại, cô liền hiểu ra ngay. Những người này là sợ cô một đi không trở lại đây mà!

Lâm Uyển bất giác bật cười, cảm thấy được mọi người quý mến như vậy cũng là một chuyện tốt đẹp.

Sau khi tản bộ về, cả nhà quây quần trong nhà đọc sách, nghe radio. Vì nhà có điện nên buổi tối vẫn rất sáng sủa, hai anh nhóc lại ngồi ghép bản đồ địa hình, dựa theo những gì cô dạy mà vẽ các tỉnh, rồi cắt ra theo tỉ lệ để ghép thành bản đồ hoàn chỉnh.

Cô nhìn qua, Minh Lương liền lễ phép nói: "Cảm ơn thím ba đã dạy bọn cháu."

eyJpdiI6IktGQytpUmpxUjgyZUIzVmJ0RDNLdGc9PSIsInZhbHVlIjoiWFhVd1IxNmNzRjNNWXZaUkRrZ25FN3BqeEVEMVwvSFZNR1FoUVR2ZDBKSm1CT09hRTBaUHpaQ0w2a2ZvMXVCYXR6b3dTMGhDU1BVcFpsNzRwVVJpb3M4RzJxdStPbGU3cTY4SHVYR08xNjhiVUFMXC9MWm95MmVrMXFjMnJEWDVlQkVvb1d0Z29EVFRFS0x2dENOZThLaXR6RktXeWQzNzRWOFkzcFhtUkJheFRIcTd2NkI0MEorWUxteWVJNXFyeHdSMlc0ZVwvRGt1bjI1NjVrdFBZUUFra2syV0tRY1BhbHExVFRaR3JoclwvTDlXZkhqaUdmRGYwc3Q0bGcxXC9QYVwvbTZxbkl1bkVxb2d3dmtheUpIaWRlTlRvYnFHY25KcjNVQTRhOU9vRWRicXM9IiwibWFjIjoiODljZDNiZTkwZDQxZmM5OGNiNWUxYjExNDMzZjc2YzA1MmE4OTcxMzk3ZThjZGIzYzQ2OTVmNjY3ODNiMzQxZiJ9
eyJpdiI6ImlRMW5qRTlKODFrM3RkOVBtc1N5WEE9PSIsInZhbHVlIjoiNzUzekpsNDNIXC9pSVNCRzdCV1F5QlZKT2hkTVloenduUnNZZTdnaFZSTVRMRkpXc28zdG9EQTdMS0FpbkVQMG1KZlVcL3BZK2V3dVB2dWhpNUI3cyt5bzlBU3RRdTZxTVVQNkJ1am1NRWtsK1c5YjhrS3lcLzNQczlHNjhmZHpkUXBJSzRwbEFZRm5BOGhPaHlmdTJPbjVsaTZEWHMzcHd3dnlJQ0IrSnZiMFF4QllBU05wakNadWVyMWI2OUh3N1wvRFdRTmxVVURLSjd1KzBRMElaZHdZUzJxdzQ3ekIyNHloUXlhNTNqYWpMZEdmWGNrQlpCdWpadW1FbUN4SXRib2lqYVluVml2NlAxdHdSK2Yya1NFSndxTzRzMkplRGtURzNGVE1VaVlUY24zRDY1bnlkUE5GbjFtZlBRSEoxQmd1IiwibWFjIjoiZWQ4MWM4MmIwMzg5ZDY2MzMxNDcyMTExYmMyOGI5ODhkOWQ1NjlmOWUzYmIxNzBiNGQxZjBlZGQxYTc0MWFjZiJ9

Cô hơi ngạc nhiên: "Vậy tại sao phải biết ơn mẹ?"

Ads
';
Advertisement