Yêu phu thú thân 14 - Họa chuột

Tôi thở dài, cười khổ với bọn họ: "Bây giờ hai người đều bị thương, tôi một mình không cõng nổi cậu, cứ giả vờ như không biết gì đi, ra khỏi làng trước đã."

 

"Chị Bội Bội, chị quá tốt bụng rồi. Hai năm nay Hứa Lâm lén lút qua lại với Hoàng Nhược Du, chị xem chị mặc đồ gì, Hoàng Nhược Du mặc đồ gì. Trước khi đến đây bọn họ còn bàn bạc, sau khi nổi tiếng sẽ đá chị! Bây giờ còn muốn gie.c chị, biến tôi và anh Lưu thành kẻ ngốc!" Chu Nam Hi lại bắt đầu phẫn nộ.

 

Đúng lúc này, Hứa Lâm đeo balo, một tay xách hai lồng chuột, một tay cầm gậy ba khúc đi ra.

 

Thấy sắc mặt chúng tôi không đúng, anh ta nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

 

Tiểu Lưu còn đỡ, chỉ cúi đầu không nói gì.

 

Chu Nam Hi còn trẻ, trừng mắt nhìn Hứa Lâm.

 

Tôi vội vàng kéo cậu ta lại, lắc đầu, chỉ vào chân bị thương của Tiểu Lưu, ra hiệu cậu ta đừng nói ra.

 

Nhận được ánh mắt biết ơn của Tiểu Lưu, tôi cố gắng cười nói: "Ở đây quá nguy hiểm, lũ chuột trong th.i th.ể Tiểu Trần e rằng sẽ chui ra, chúng ta ra khỏi làng trước đã."

 

Hứa Lâm ánh mắt lấp lóe, nhìn chúng tôi, chắc là nghĩ đến th.i th.ể biến mất không rõ nguyên nhân, liền gật đầu.

 

Chu Nam Hi đưa tay muốn nhận lồng chuột, nhưng Hứa Lâm lại đưa cho tôi, sau đó mới đi cõng Tiểu Lưu.

 

Hành động này cho thấy rõ ràng anh ta vẫn định dùng hai con chuột mặt người này để kiếm lượt xem.

 

Điều này chứng tỏ, anh ta muốn biến Tiểu Lưu và Chu Nam Hi thành "kẻ mất hồn".

 

Sắc mặt Tiểu Lưu và Chu Nam Hi đều không tốt.

 

Đúng lúc Hứa Lâm định cõng Tiểu Lưu, Chu Nam Hi hừ lạnh một tiếng, vung máy quay trên tay.

 

Chiếc máy quay này vốn dĩ chưa tắt, cậu ta vung tay vô tình chạm vào nút nào đó, hình ảnh trên màn hình lướt qua trước mặt Hứa Lâm.

 

Hứa Lâm lập tức nghĩ đến điều gì đó, liếc nhìn chân bị thương đã được băng bó của Tiểu Lưu, đang cúi người xuống, lại đứng thẳng dậy.

 

Mỉm cười đưa tay ra nhận máy quay từ Chu Nam Hi: "Để vào balo của anh đi!"

 

Trong balo đó, có máy tính kết nối với camera giám sát.

 

Nếu đưa máy quay cho Hứa Lâm nữa, tất cả mọi thứ sẽ nằm trong tay anh ta.

 

Chu Nam Hi cầm chặt máy quay, lùi lại một bước.

 

Vừa lúc cậu ta lùi lại, sắc mặt Hứa Lâm thay đổi, túm lấy tay cậu ta, giật lấy chiếc máy quay.

 

Chu Nam Hi bị kéo loạng choạng, còn muốn giật lại máy quay, nhưng Hứa Lâm cầm gậy ba khúc trong tay, vụt thẳng vào vai Chu Nam Hi.

 

Cú đ.ánh này khiến nửa người Chu Nam Hi loạng choạng, ngã xuống đất, dây đeo máy quay cũng đứt.

 

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi vội vàng chạy tới, định đỡ Chu Nam Hi dậy, nhưng thấy cậu ta đau đớn đến mức mặt mày tái mét, khóe miệng chảy má.o, nửa người bị gậy ba khúc đ.ánh trúng sưng vù, không thể cử động được, e là gãy xương rồi!

 

Tôi ngẩng đầu quát Hứa Lâm: "Anh làm gì vậy!"

 

Hứa Lâm cầm máy quay, bấm nút play, tua nhanh.

 

Chiếc máy quay này vẫn luôn bật, ngay cả những lời Chu Nam Hi nói với tôi sau đó, cũng được ghi lại.

 

Trong chốc lát, không gian im lặng.

 

Hứa Lâm cười lạnh, lắc lắc gậy ba khúc trong tay, liếc nhìn chúng tôi, đột nhiên đập mạnh máy quay xuống đất, sau đó rút thẻ nhớ ra, bẻ gãy rồi ném vào vũng nước bên cạnh.

 

Hắn ta đang tiêu hủy chứng cứ!

 

Nhưng bây giờ chưa có chuyện gì xảy ra...

 

Tiêu hủy cái gì?

 

Tôi chợt có dự cảm không lành, vội vàng nói với Tiểu Lưu: "Chạy mau!"

 

Tiểu Lưu ban đầu ngẩn người, sau đó đột nhiên hiểu ra.

 

Nhưng đã muộn!

 

Hứa Lâm vung gậy ba khúc, đ.ánh thẳng vào đầu cậu ta, khiến cậu ta ngã xuống đất.

 

Sau đó mới quay đầu nhìn tôi: "Bội Bội, sao em lại không nghe lời. Đã nói là anh sẽ đi cùng em, hai người bọn họ bị bắt hồn biến thành chuột mặt người rồi mà. Sao em còn muốn cứu bọn họ?"

 

Tiểu Lưu vốn đã bị què chân, lại bị đ.ánh một gậy, ngã xuống đất, không còn sức đứng dậy, chỉ còn thoi thóp rên rỉ.

 

Còn Chu Nam Hi bị gãy tay, không thể đỡ dậy được.

 

Hứa Lâm nói xong, lại cầm gậy ba khúc, bước về phía tôi.

 

Nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Chu Nam Hi dưới đất, khiến cậu ta sợ hãi ôm c.h.ặ.t c.h.â.n tôi, không dám buông tay, sợ Hứa Lâm đ.ánh thẳng vào đầu cậu ta, biến cậu ta thành kẻ ngốc.

 

Tôi quay người muốn tìm thứ gì đó để tự vệ, nhưng không tìm thấy gì cả.

 

Trong lúc hoảng loạn, tôi tiện tay rút cành cây đóng đinh chuột con đang cắm bên cạnh.

 

Che chở cho Chu Nam Hi đang ôm chân tôi, tôi nói với Hứa Lâm: "Anh đừng lại gần! Chúng ta ra ngoài trước, được không? Chuyện ở đây, chúng ta sẽ không nói ra ngoài, cứ nói là ma ám được không?"

 

"Anh đổ cái che.c của Hoàng Nhược Du lên đầu tôi, Tiểu Lưu và Chu Nam Hi có thể tự giả vờ bị mất hồn, biến thành chuột mặt người, đều được!" Tay tôi run lên bần bật.

 

Gần như nức nở nói: "Chỉ cần để chúng tôi sống, chúng tôi sẽ nghe lời anh."

 

Đến lúc này rồi, sống sót mới là quan trọng nhất.

 

Ngay cả Chu Nam Hi cũng vội vàng gật đầu!

 

Nhưng Hứa Lâm lại cầm gậy ba khúc, cười khẩy: "Nhưng cái che.c của Hoàng Nhược Du và Tiểu Trần, phải có người chịu trách nhiệm chứ. Cô trên camera đã biến thành ma rồi, thì phải làm ma thôi."

 

"Không đúng, trên camera đó không gọi là ma, gọi là hồn ma trước khi che.c. Đến lúc đó anh sẽ làm riêng cho em một tập giải thích về cái che.c kỳ lạ này, còn hay hơn cả tập chúng ta giải thích về Lam Khả Khả lúc trước."

 

"Th.i th.ể của Tiểu Trần, anh lại chuyển vào căn phòng vừa nãy rồi, đến lúc đó em bị chuột chui vào x.á.c, bị gặm nhấm đến mức không ra hình thù gì, cũng giống như cái che.c của Tiểu Trần."

 

"Còn Tiểu Lưu và Chu Nam Hi, anh sẽ không để bọn họ che.c... Mất hồn thôi mà, có nhiều cách lắm!"

 

Tức là, ngay từ đầu, hắn ta đã không định để tôi sống!

 

Tôi sợ hãi đến mức cành cây trong tay run lên, con chuột con trên tay không biết đã rơi xuống từ lúc nào, đúng lúc rơi vào mặt Chu Nam Hi đang nằm dưới đất, khiến cậu ta hét lên một tiếng.

 

Hứa Lâm bị tiếng ồn làm phiền, giơ gậy ba khúc lên định đ.ánh tôi.

 

Đúng lúc này, Tiểu Lưu ở gần đó đột nhiên hét lên một tiếng.

 

Chỉ thấy một bóng đen co rúm lại chỉ cao bằng nửa người, không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Hứa Lâm.

 

Đúng lúc Hứa Lâm giơ gậy ba khúc lên, cái bóng đó đưa cánh tay cháy đen, cong queo ra, ôm chặt lấy eo Hứa Lâm, sau đó há to miệng, cắ.n mạnh vào phần thic mềm bên hông hắn ta.

 

Hứa Lâm đau đớn hét lên một tiếng.

 

Cúi đầu nhìn xuống, thấy là th.i th.ể cháy đen đã biến mất, cũng sợ hãi đến mức mặt mày tái mét.

 

Hắn ta chuyển hướng cây gậy định đ.ánh tôi, đ.ánh vào đầu th.i th.ể cháy đen đó.

 

Nhưng cú đ.ánh này, khiến cái đầu "rắc" một tiếng rơi xuống.

 

Từ chỗ đứt lìa, vài tiếng "sột soạt" vang lên, chính là tiếng chuột kêu chít chít.

 

Nhìn thấy lại có chuột chui ra, tôi tê liệt cả người.

 

Không biết lấy sức mạnh từ đâu, tôi kéo Chu Nam Hi dậy, đẩy cậu ta ra ngoài: "Chạy mau!"

 

Sau đó nhân lúc Hứa Lâm đang vật lộn với th.i th.ể cháy đen, tôi nhanh chóng chạy tới, kéo tay Tiểu Lưu, vác cậu ta lên lưng, cắ.n răng, vừa cõng vừa kéo, đuổi theo Chu Nam Hi, chạy về phía đầu làng.

 

Phía sau, chỉ còn lại tiếng hét thảm thiết của Hứa Lâm và tiếng chuột kêu chít chít.

 

Tôi vừa cõng vừa kéo Tiểu Lưu, loạng choạng chạy, ngã xuống lại bò dậy, kéo Tiểu Lưu chạy thục mạng về phía trước.

 

eyJpdiI6ImxrZ0Y5XC9kQWYzUSsxNlVrM1ZjR3lBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik9EbTNUSmNkN2JZVm9rZE9IWHZtZ3ErdmRZRldGRmRNUWx6WGcwNUF6RFBaTUd1MVwvbjRlMVBVVXhTaTA0bHI4TkkxUENXcWtndm1NQkhObmpHR01jSkF1dGliQVwvMlEzT2ZcL3FEbjYyYmcxdFUwUml5VEs5UTdEWXA3emtTUytpR1p0Z2FMQWU4Y2RVYzI1NWdFSmNuUWxMVVhsOHdmXC9cL0w1Zml0eDh4QmdjanZSNjZnK3NKZlp5cERBZGVSbTNla3Q0QkhTK3RBSmRcLzV3OGQxUlNER0JjYXphaG51Rk5lM3htR0k5azhZOG1sUXRmZGlqZTFCc1JuM1htUEVNVEd4K0ExTlk0SnhRa3JWT1k5Qzd4Y0ZBQVRhMktsNmVHdEpBMU9tR3hyeXgrUUJOMW9yczlrcTNBR2JTM1cxRVVQZDNlZXczcGdZb3JjNUNOZ1Z1V0hXUDdWb21vWWJNTm52Nmo5T2RhTm1vdllCbXFQa2J6dHRIRGhoaHpFcFZHNnFwWlRTSndIZzBnZWZ5WGVsU0tvampySGhPZk1Ib3FHQmx2TldwazB0dlV6UWxJY1locHAwMDRHRUE5TDl2WFd5c2xlYmRlZkRXTWdzR0w0dHlsd1RUQWMxVDY0SVpjekJQM0xjWW5BbEZlbEI4dmI5ZEVRaVA2YzdpbVJ6cEoyallCVmxBbDRKRG00RzF6NlpHYnErc3pkbE1cL3lhYnE3WkZEM1owb1ZmaG45S044UU5uaEQ2NmFEbDRGMnZsVTQ3TzJIRzJrT1pZNFZMQXlHOVwvMGtwcitQQU13d0VjdXN4Uk9xaGpzbHY3OGlUUENnd2hGc1dsWjJqa3k5SjNzYWpHNWZ6ZWRiUE04eExOYThHaHVtRkxKbXVzOEFaVUoyWUw4Y3hMQ2hCTHZEc282V014T1pXa3NkaVRqUzQ2alp3bkVJOEhzemk3U0lzdU13UFFZWno4U3dtbERhY3k5U1ZianpEZm55ajd0SUplY1phZmhZbFJQV3J4eTJPZnQ0IiwibWFjIjoiMzY2ZmZkNGE2Zjc4MzdhNmE1NGYzZTMwNzYzYTMyMmI3YjNhZmY4YTIzNmU3Y2VhYWE5MjBiZjlhZWYxMTFiZCJ9
eyJpdiI6Ik9NOWplQmU1a3FodVN6cDkycWQyeFE9PSIsInZhbHVlIjoiblo3dGdKTkd5R0JnajUrSUY1T3JKU1NyT2NOMTV4MHhSRE9YcnRWSGFkeTNqRHl2ZTZzeVFJa1pTR2FPN3NBdHkxb05LVUU2SkdIVlR5OVVrOFwvUkx3PT0iLCJtYWMiOiI1NTVjYzdkOTYxZjhlMzllN2RmNWM0YjMwZWUxZTU2NjliNTFlZWU3NDUwNjE3ODRkMDU3YmQxZWY5YmJkZjI1In0=

Không ai dám quay đầu lại, càng không dám hỏi Hứa Lâm thế nào.

Ads
';
Advertisement