Bá Chủ Là Tôi

Vì muốn tránh xa Tạ Trì nên Kim Mê mới chọn ngồi chỗ này, nhưng bây giờ bà nội đã lên tiếng, cô cũng không tiện từ chối nên đành chuyển sang ngồi cạnh Tạ Trì.

 

Mặc dù cô sang đó ngồi rồi nhưng vẫn tỏ ra không hề thân thiết với Tạ Trì.

 

Tạ Trì cũng không có ý định chủ động nói chuyện với cô, Trần Giác lại đau đầu khi thấy được cảnh này.

 

Cuối cùng Tô Mộng Phàm lại ngồi xuống bên cạnh bà cụ, sau đó đến Tạ Sơ Thời và Trần Giác. Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, nhà bếp bắt đầu mang đồ ăn lên.

 

Hôm nay nhà bếp nấu rất nhiều món ngon mắt và đa dạng, sau khi bày hết món ăn lên bàn, những món dành cho bệnh nhân của Tạ Trì cũng được đặt trước mặt anh.

 

Món dành cho bệnh nhân của Tạ Trì được nhà bếp chế biến riêng, có thể coi là những món xa xỉ trong thế giới đồ ăn dành cho bệnh nhân, nhưng so với những món ăn bên cạnh thì... bỗng dưng có vẻ tồi tàn.

 

Kim Mê liếc nhìn khay cơm của Tạ Trì, tâm trạng đột nhiên trở nên vui vẻ hơn.

 

“Trông thật đáng thương.” Cô làm như vô tình nói ra, Tạ Trì lập tức nhướng mày.

 

Trần Giác ngồi cùng bàn vô cùng sợ hãi, tại sao, tại sao cô Mạnh lại thích nhổ lông trên đầu hổ vậy chứ?

 

May mà Tạ Trì đối xử với cô Mạnh khác hoàn toàn đối xử với bọn họ, lúc này anh thậm chí còn không nói một lời.

 

Bà cụ thấy đồ ăn đã dọn ra hết thì bảo mọi người ăn đi, mỗi lần Kim Mê gắp thức ăn đều cố tình khua khoắng trước mặt Tạ Trì, như thể sợ rằng anh không biết cô đang ăn ngon thế nào.

 

Bữa ăn kết thúc với dáng vẻ tươi cười của Kim Mê và nét mặt xám xịt của Tạ Trì.

 

Sau khi ăn xong, Tô Mộng Phàm bị bà cụ kéo sang một bên, hỏi thăm chuyện về nước lần này của cô ta. Bà cụ không hỏi được gì có giá trị từ Trần Giác nên muốn ra tay từ Tô Mộng Phàm, nhưng Tô Mộng Phàm biết rất ít chuyện của Tạ Trì, những gì Tạ Trì nói với cô ta đều là về công việc.

 

Nếu không phải lần này Tạ Trì gặp tai nạn thì cô ta cũng sẽ không biết thật ra anh ra nước ngoài còn vì mục đích khác.

 

Nhiều năm như vậy, cô ta cũng lờ mờ cảm giác được hình như Tạ Trì đang tìm người nào đó ở nước ngoài, nhưng anh chưa từng tiết lộ cho cô ta biết, cho nên bây giờ bù cụ hỏi tới cô ta đương nhiên không nói ra được nguyên nhân.

 

Nhưng trong mắt Tạ Sơ Thời không yên phận, cảnh tượng này lại mang ý nghĩa khác.

 

"Thím út* nhìn kìa, sau khi ăn cơm xong, bà cố lại kéo Tô Mộng Phàm sang một bên thì thầm to nhỏ, còn thân thiết hơn cả cháu dâu là thím đấy." Lúc này Tạ Trì đã về phòng nghỉ ngơi, Tạ Sơ Thời không còn mối lo sợ nào nữa nên lại nhảy cẫng lên.

 

*Khi nào Tạ Sơ Thời gọi thím xưng hô đổi về cháu - thím chứ không còn là chị - em.

 

Kim Mê ngồi trên sô pha, cô ăn trái cây mà quản gia vừa mang lên, không thèm để ý đến cậu ta. Tạ Sơ Thời thấy cô bình tĩnh như vậy lại càng sốt sắng: "Cháu nói thím út này, tình địch đã đánh tới tận nhà, sao thím còn bình tĩnh vậy?"

 

Kim Mê đang ăn trái cây, nghiêng đầu nhìn cậu ta: "Tôi cũng hơi tò mò, việc này liên quan gì đến cậu nhỉ, sao cậu lại để ý đến nó thế?"

 

"Cháu..." Cháu không muốn nhìn hai người yên ổn đấy.

 

eyJpdiI6IktDOTZMNmc1ajNRQVQxYmkzMm9GUnc9PSIsInZhbHVlIjoiSjlUakR3UDQ0Wm5ka2ZZanZBbHo3Q3AwR2pId3VDTkxTVXNSMFZhSjRlRTVCMTFLa0pCdUR4SVhLcmphUEpBSkxCdnk5ZGRSY0NWak4zd0xweDdtcUFaTnNyNjZMVnBXeFN3ZVBjTElyME1jcmFOQlVLZ0lPMk54elwveEQ3eThOVGdLVVRQRTQrM3hxcmNuc29UeTI3NDRMc1JMdldMbXE4ZGExUWxFYlJ4ZE1MVmYzY2ZJakhKZGZnVDV5WTVGaEF0bUVXNXNHb3JpYkdycU84UG9GckcrbTVwRGphYWRPNkM2NzF2c21SbGZRM2FFaHZlNU9ma2FlcXR6U0ZXb0NQd0djcno3S2dhUkVuOXFQRVJJSU5GdWh2WWVDRFlLVkROT2JPak9mMWtkbm1oZTZ0SEtGZ3ZCdm5DWDRLU2RQeDFVcTMyc0VESFJhNHJKRUx3c1dmaXdvNmRIa3VKUWxJSk5CWndRTGYwZElDZnhEbmtmZm9FUTJ6aXpLQlYyN3Fjcm5RYlE0Z1JHN3hKdDdMVlRRZ1RBa04wN1NFTDN3TW5lNStYOUlWRk01ZTVyYmxTTTJ4OFwvNHpcL1RDVDNMeER6clN6UHVUaUgxNEloek1tOUNFdmZ2XC82cEM4NzV2cnRDam9lNWFTYlI1WXk4djFDMXZiOWlpQmFcL0UxTUkzdUgzSXQ4NWQxeUVyQnVIcHE5WmdQWEZFalBDdWVTT2VVTHBhQmRKSWZQdUlhQTZFRTYrWmZWSm85Z29UcTRQZW9LME5sNk9PWHV6XC81R1hvRjZMV2xPT24rUWlLNlRDbVFUSVRsdVhMZHNLdVBieVhCWjRZZXArT3JoOHpzYzBqZXFHdDI0RHRzalNcL0NsRklPZTJRVE1iVGRcL1QrVkZmZzZCSmxTT0F4Nk9vTT0iLCJtYWMiOiJiYThlYTZkOWU4MWY2MzExZDVmNGIzODhjYTVmYmZiMWM3MjhkYTI2MmM1NGU3YzJmYzhlNTI3ODMwM2EyZjU1In0=
eyJpdiI6IjZJbUExWXFoRVl2WENLZlwvdW1rTk5RPT0iLCJ2YWx1ZSI6InJrdEZiWStUM0haMmQxWGhEamdIN05XZHA1cHpsd05wbzg1MmR0WkFVMUY3a3dmOVI4aHdWSXVhNkFYK2FJaXlWeWRRdWFyUnRtblRsYzgySDc3a0ZBPT0iLCJtYWMiOiI1ZDE2ZThlNjVmYzM4NDRjYjQ0NTVhZjFiNDFlNjMxOGU4NTI2NTY2ZmExMjk1YjY3OTY0ZjU5YjVkODk1YzUxIn0=

"Không phải cháu đang quan tâm thím sao?" Tạ Sơ Thời học diễn xuất lâu như vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội áp dụng lý thuyết vào thực tế, giọng cậu ta lộ rõ vẻ quan tâm, ngay cả chính cậu ta cũng gần như tin lời mình nói: "Thím mới đến nhà họ Tạ nên có lẽ không biết, lúc trước mọi người đều cho rằng Tô Mộng Phàm với chú út là một đôi đấy! Chỉ đợi đến lúc họ kết hôn thôi!"

Ads
';
Advertisement