Bá Chủ Là Tôi

“Ồ.” Kim Mê nhét một quả cà chua bi vào miệng cậu ta, cô nhìn cậu ta và hỏi: “Vậy tại sao cuối cùng họ lại không thành đôi?”

 

"Hình như bởi vì Tô Mộng Phàm là người của ông Ngũ." Ông Ngũ mà Tạ Sơ Thời nói tới chính là ông Ngũ của Tạ Trì, có tin đồn rằng Tô Mộng Phàm được ông Ngũ phái đến bên cạnh Tạ Trì, chỉ chờ sau khi bọn họ kết hôn sẽ khống chế cả nhà họ Tạ thông qua Tô Mộng Phàm.

 

Cậu ta lưu loát phân tích một đống chuyện với Kim Mê, thấy cuối cùng Kim Mê cũng ngừng ăn trái cây, cậu ta dương dương tự đắc hỏi cô: "Sao nào, có phải thím cảm thấy nguy rồi không?"

 

Kim Mê lắc đầu: “Theo lời cậu nói thì chẳng phải hai người họ càng không thể đến với nhau à?"

 

"... Nhưng càng bị phản đối thì sẽ càng muốn làm trái lại! Thím út xem, chẳng phải chú út vẫn giao việc cho Tô Mộng Phàm đấy sao?"

 

"Nhưng cậu vừa nói bà nội thân với cô ta hơn tôi mà."

 

“…” Đợi một chút, để cậu ta sắp xếp lại mạch suy nghĩ đã.

 

"Cô Mạnh, tôi đi trước đây." Tô Mộng Phàm nói chuyện với bà cụ xong thì cũng không có ý định ở lại đây lâu, cô ta chào Mạnh Xán Nhiên một tiếng rồi rời khỏi nhà họ Tạ.

 

Tạ Sơ Thời thấy cô ta đã đi về thì biết hôm nay không thể khơi mào cuộc chiến nên cũng hậm hực rời đi. Tối nay Kim Mê không có ý định ở lại đây, sáng mai cô phải đến phim trường, nơi này quá xa thành phố, cô thà chọn được ngủ nướng thêm một chút còn hơn.

 

Thấy cô sắp rời đi, Trần Giác còn định giữ cô lại giúp sếp nhà mình, kết quả là ngay sau đó tay anh ấy đã bị Kim Mê tóm lấy và kéo đến một góc khuất của biệt thự.

 

Giờ phút này Trần Giác hơi bối rối, đêm không trăng, gió thổi mạnh, anh ấy và vợ sếp như vậy không thích hợp lắm đâu!

 

"Cô Mạnh, cô đang làm gì thế?" Trần Giác vô thức lùi lại một bước, sợ rằng nếu có người nhìn thấy anh ấy và Mạnh Xán Nhiên ở gần nhau như vậy thì dù anh ấy có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch nỗi oan.

 

Thấy anh ấy lùi lại, Kim Mê lại tiến lên một bước, thu ngắn khoảng cách giữa hai người: "Trợ lý Trần, tôi có chuyện muốn hỏi anh, mong rằng anh có thể nói cho tôi biết sự thật."

 

Trần Giác nuốt nước bọt, anh ấy lùi lại một bước, rất cảnh giác nói: "Cô Mạnh, Tô Mộng Phàm và sếp chúng tôi thật sự không có chuyện gì cả, cô đừng để tên nhóc Tạ Sơ Thời khiêu khích."

 

"Không liên quan gì đến họ."

 

"Hả?" Trần Giác hơi sửng sốt, vậy còn có thể liên quan đến cái gì nữa? 

 

Kim Mê nhanh chóng tiết lộ đáp án: "Anh có biết người tên Đặng Chấn Văn là ai không?"

 

Sắc mặt Trần Giác thay đổi, lần này anh ấy không còn quan tâm đến chuyện giải thích hiềm nghi kia nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm Kim Mê trong chốc lát: "Sao cô biết Đặng Chấn Văn?"

 

"À thì Tạ Trì nói với tôi." Kim Mê muốn moi chuyện từ Trần Giác, thì đương nhiên sẽ không nói thật với anh ấy: "Lần này anh ấy bị thương cũng là vì đi tìm người này phải không, người đó là tay sai của nhà họ Vương à?"

 

Trần Giác không ngờ cô lại biết rõ chuyện này đến vậy, nhưng anh ấy luôn có thói quen cảnh giác khi nhắc đến chuyện của nhà họ Vương và Đặng Chấn Văn, ngay cả bà cụ cũng không hỏi được gì nhiều từ anh ấy: “Cô Mạnh, cô nghe ngóng chuyện này để làm gì?”

 

"Tôi chỉ muốn xem Đặng Chấn Văn trông như thế nào thôi, anh có ảnh của anh ta không?" Kim Mê đã tìm kiếm cái tên này trên mạng, cô không biết chính xác ba chữ đó viết như thế nào nên đã thay đổi từ khóa vài lần nhưng vẫn không tìm được gì có giá trị cả.

 

Nhưng Trần Giác lại không cắn câu: “Nếu sếp đã nói cho cô nhiều như vậy rồi thì cô cứ việc xin anh ấy ảnh là được.”

 

Kim Mê: "..."

 

Không hổ là trợ lý đặc biệt của Tạ Trì.

 

"Anh ấy nói anh ấy không có, bảo tôi đến hỏi anh."

 

"Ồ, đợi một chút, tôi sẽ gọi điện cho sếp để xác nhận."

 

"..." Kim Mê thấy anh ấy thật sự rút điện thoại ra thì dứt khoát giật lấy: "Anh không muốn nói đúng không!"

 

eyJpdiI6IlJJV3NLQkxoS1Zmb1dUZGh2WmhWOFE9PSIsInZhbHVlIjoiSDdsOGhSXC83RFNVd0Y4MXh5M0Y5R1I0aFJucVJnSU90ZVlYckc3ZnJLRDdzS0dzRzVGTzloWHhtR1BQVlU5cGZ0emRCcnV5czNzM05HdzBUVTJxMGNxaVpLSzAxZXI5MWQ2ck5OWXRcL2FWUWQzVk4zUHN5NXlsSEd5dWh5eDNlRFM2SEt6S3NrdlJxMGVqMGRWbGxFYXhFQURTK1EyXC9PNEw2c0Z6djEzRlE3WjZTbDN2XC95dTd6NWxvZmFaTXVBeTNxeHl5U2JHTDNNdkhpd2taVzlWUUM0b21aT3VGQ0xYcnpqdHBMN1BkTnp2aXZDMFhYNE9MUVcxQmdZbklIXC80VGkrTlVUUXN0NWZibGFndzBGTmxYSU0ySEQ0dm1KSXVwbXZUOWJZcjhvdDVNMk0wNExocDVabFhGbjBmR1Z5SDNYOVRtRWVxVjJ1OHJkZFhmdlNOSm9WV25uREFRTUplVUJiQTJQOFNOYmhVM2I0ajFmdWptcjcrbFwvSzB1TmdIa2lXdmg3WCtFVlBFeHh5eWRoWGtcLzltQmFaR3FTNUY1RlRUM1NFOVwvcXRiMnNSWlFIXC9obnhqUjNzbDFnUlpVSFAySG1wNVdPWUVKV2JSYVRPOWFoUG5wSHV0NVwvWlp6bkNta2llQzVzUm9FT2h3cW1qNFB4YjdxRlg5ZTN3UEN3U0NcL3dSQ0dCbG4yMXNxKzY3OXh6Z1IweXU0cVZpQnpqR3lVaHpVOU1wcHBFR1JcL3B3dDF3MnVhRW1WYXZ3a3pIeFVPMmFJalF6TURkdFhobnNuNDliOFA5MkNaa045ZG85MnZmOFpGbTRXWmxuVkJcL2hjdTRIanlLUDNoaGZQTnNLTFV5MVlaRVZpckxDdHVUNTl6UXNMTUlZXC9ySDF1U1l2em1UK1ZoTThoelUrbXdDU1dHM0I3TXJrMFFTaUhzTyIsIm1hYyI6IjQxYmEyYmJhODA5MDUwYTU1NDFmMGYxYjkwM2I0MTRiMjMwMzU0NzJhOTIwMWU1ZjlhYjA3MjBmMWQ3OTcwYjgifQ==
eyJpdiI6InBXTTlBem0xTldcL3N2YXplTTNYUmh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjB2QkFjNlprSk95ckdhZXY1Y0NvVXBhcExtTDlzeFwvS2ZjbHhTTFdjYVNYSEhNNkdwYUlhMUo3eTJMVFZ1bUdjdXA1S2hPbnc5YXRTWnJ5VXN2NVBzUT09IiwibWFjIjoiZmEzZjM5NTBhMTY0M2M2ZGY5YTA3N2JhZGIwMGIyOWVlOGViZjI3MGQ3MDNlYWNjMzg0MWRjNDQ3NGZkNTJlZSJ9

Kim Mê thậm chí còn không thấy một bóng ma nào: "..."

Ads
';
Advertisement