Thái Vinh nhìn thấy Hứa Gia Thượng vẫn dùng vẻ mặt kia nhìn mình, nên cũng không muốn rời đi cùng thư ký: “Đây là con của thư ký nào? Đưa trẻ con đến nơi làm việc, đây là cách các người quản lý nhân viên trong tập đoàn Hứa Thị à?”
“Việc quản lý nhân viên trong Hứa Thị không đến lượt một người ngoài như chú phải nói.” Hứa Gia Thượng - một đứa trẻ năm tuổi, trên người mặc bộ quần áo trẻ em và đang ngồi trên chiếc ghế sô pha, nói ra lời thoại bá đạo, độc đoán nhất.
Thái Vinh lập tức thấy hơi bối rối.
Anh ta còn tưởng rằng là chủ tịch Hứa đã họp xong nên đi ra, nhưng rõ ràng lời nói vừa rồi là do tên nhóc đối diện nói ra, thậm chí nó còn mang theo chút giọng điệu của trẻ con.
Đứng ở bên cạnh, thư ký không dám nói gì, từ lúc chủ tịch đi vào mở họp cho đến bây giờ, “ông trời con” này vẫn luôn ngồi giám sát ở đây, mọi người đều cố ý không đến gây chuyện với cậu bé, nhưng Thái Vinh thì ngược lại, còn vội vàng tới trêu chọc cậu bé.
Đừng tưởng rằng cậu bé chỉ có năm tuổi thì cho rằng cậu bé chỉ là một đứa trẻ bình thường!
Cậu bé chính là người do đích thân hai vợ chồng chủ tịch bồi dưỡng! Hơn nữa, nghe nói chỉ số thông minh của cậu bé còn siêu cao!
“Ồ, bình thường chắc tên nhóc như mày cũng xem không ít các bộ phim truyền hình phải không?” Thái Vinh nhìn cậu bé rồi lạnh lùng cười: “Ba mẹ mày không dạy cho mày biết phải lễ phép khi ở trước mặt của người lớn hay sao?”
Thư ký lại càng trở nên bối rối hơn, ‘ba mẹ’ chính là bãi mìn! Mọi nhân viên đều biết, tuyệt đối không thể nhắc đến chuyện ba mẹ của “ông trời con” này!
“Tổng giám đốc Thái, nếu không hay là anh đi theo tôi qua bên đó nghỉ ngơi nhé.” Thư ký cũng không dám nhìn vẻ mặt của Hứa Gia Thượng, từ nhỏ cậu bé chưa từng gặp mặt ba mẹ của mình, vẫn luôn đi theo bên cạnh chủ tịch, tính cách cũng có phần u âm hơn nhiều so với người lớn.
Sao Thái Vinh có thể bằng lòng rời đi, anh ta còn dự định phải giáo dục một chút đứa trẻ trước mặt này nữa. Ngay khi thư ký đang định nói gì đó thì bỗng nhiên cửa văn phòng chủ tịch mở ra, từ bên trong, ông ngoại, bà ngoại của Hứa Gia Thượng và hai người giám đốc bộ phận bước ra.
Hai giám đốc bộ phận liếc mắt nhìn Thái Vinh một cái rồi rời đi, lúc này, Thái Vinh cũng không rảnh quan tâm đến Hứa Gia Thượng, anh ta nở một nụ cười thật tươi, bắt đầu đi về phía ông ngoại của cậu bé: “Chủ tịch Hứa…”
“Ông ngoại, bà ngoại.” Hứa Gia Thượng cầm điện thoại, từ trên sô pha nhảy xuống, chạy về phía hai người họ: “Chú này là ai thế ạ? Vừa rồi chú ấy vẫn luôn mắng cháu, nói cháu không có ba mẹ dạy dỗ.”
Thư ký: “…”
‘Ba mẹ’ không chỉ là bãi mìn của Hứa Gia Thượng, nó cũng là bãi mìn của chủ tịch bọn họ. Nghe kể rằng con gái út của vợ chồng chủ tịch, tuổi còn trẻ đã kết hôn chớp nhoáng với một người đàn ông, hai người họ nhanh chóng có con, kết quả là còn chưa kịp sinh con ra thì hai người họ đã ly hôn, ai cũng không muốn nuôi đứa bé này.
Nhiều năm như vậy, trong tập đoàn không có ai là đã từng gặp ba mẹ của Hứa Gia Thượng, nghe nói họ đều đang sinh sống hạnh phúc ở nước ngoài, sớm đã quên đi đứa bé này. Chủ tịch bọn họ cũng giả vờ như chưa từng sinh ra đứa con gái ấy, vẫn luôn giữ Hứa Gia Thượng ở bên cạnh.
Cũng nghe nói rằng, bởi vì Hứa Gia Thượng rất thông minh, cho nên có thể trong tương lai, cậu bé sẽ kế thừa toàn bộ tập đoàn Hứa Thị.
Hai vợ chồng chủ tịch nghe thấy lời nói của Hứa Gia Thượng thì vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, Thái Vinh đứng đối diện cũng hoàn toàn sửng sốt.
Cái gì, hóa ra đứa trẻ này cũng không phải là con của một thư ký nào đó, mà là cháu trai của chủ tịch Hứa? Quả thật nhà họ Hứa có một cậu chủ nhỏ, nghe nói từ nhỏ đã không có ba mẹ… Hẳn không phải chính là đứa bé này đúng không?
“Tổng giám đốc Thái, quả thật Thượng Thượng của chúng tôi không có ba mẹ dạy dỗ, anh dự định thay chúng tôi dạy dỗ thằng bé à?”
“…” Vẻ mặt bây giờ của Thái Vinh đã trở nên tái xanh, tại sao vừa rồi anh ta không nói ít đi một câu cơ chứ: “Có lẽ là hiểu lầm, chủ tịch Hứa, ông đừng nóng giận, tôi cũng không biết rằng đây là cháu ngoại của ông.”
“Ông ngoại, bà ngoại, cháu không thích chú ấy.” Lúc này, dường như Hứa Gia Thượng mới nhớ tới bản thân chỉ là một đứa bé, còn biết làm nũng.
Hai vợ chồng chủ tịch thương đứa cháu ngoại này nhất, cũng kiêng kỵ nhất chuyện người khác nói cậu bé không có ba mẹ, bây giờ Thái Vinh lại vi phạm cả hai điều, cho nên bọn họ trực tiếp gọi nhân viên bảo vệ đến.
“Không phải, chủ tịch Hứa, ông thật sự hiểu lầm rồi.” Thái Vinh muốn tiến lên một bước để giải thích, nhân viên bảo vệ thấy vậy thì nhanh chóng đứng che trước mặt nhóm người chủ tịch, sau đó trực tiếp đưa anh ta ra ngoài.
Chờ đến khi cửa thang máy đóng lại, Hứa Gia Thượng mới hỏi ông ngoại: “Ông ngoại, người vừa rồi là do ông và bà ngoại hẹn gặp mặt hay sao ạ?”
Đôi mắt Hứa Gia Thượng sáng lên, nhìn ông ấy nói: “Hình như mẹ của cháu cũng đang chụp ảnh, chúng ta cũng cho mẹ của cháu mượn nó nhé.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất