Bá Chủ Là Tôi

Sau khi từ nhà họ Tạ về, thằng bé nhìn trông vui vẻ hơn trước kia nhiều, tuy Hứa Gia Thượng vẫn không chơi với các bạn cùng lớp nhưng thi thoảng thằng bé sẽ làm nũng với hai ông bà.

 

Giống như hiện tại.

 

Dù chỉ là để dỗ cháu trai vui vẻ thì cho mượn vòng cổ cũng đáng.

 

Sau khi Triệu Nghệ Nam liên lạc với người phụ trách của tập đoàn nhà họ Hứa, cô ấy nhanh chóng hoàn thành việc ký hợp đồng. Trong thời gian Kim Mê đóng phim này, nhiệm vụ chính của cô ấy là bổ sung nhân viên cho phòng làm việc.

 

Vị trí đầu tiên phải tuyển chính là chuyên viên pháp lý.

 

Cô ấy đưa hợp đồng cho chuyên viên pháp lý mới xem, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì thì cô lại đọc lại một lần rồi mới gửi cho Kim Mê ký tên.

 

“Tôi xem nhẹ bản lĩnh của cô Mạnh rồi, thế mà cô lại mượn được cả cái vòng cổ ngọc bích này.” Cô ấy ngồi trước máy tính, tay cầm điện thoại di động nói chuyện với Kim Mê: “Cô có biết bao nhiêu nghệ sĩ muốn mượn vòng cổ của họ không? Chỉ vì danh hiệu người đeo đầu tiên thôi đấy.”

 

“Bình tĩnh, sau này chúng ta còn thành người đầu tiên nhiều lần nữa.” Giờ Kim Mê đã bình tĩnh lại, cô thong dong, điềm tĩnh mà khuyên Triệu Nghệ Nam: “Chị nhớ báo cho tổng biên tập Lý nữa, để chị ấy còn thiết kế bối cảnh và trang phục ngày mai cho phù hợp với cái vòng.”

 

“Tôi bảo rồi, Lý Hồng vui đến mức chạy mười vòng trong văn phòng ngay và luôn.”

 

“…” Tổng biên tập Lý tính ra đã 50 tuổi rồi, phấn khởi quá mức không tốt cho sức khỏe: “Vậy chị phải bảo chị ấy bình tĩnh lại chứ, trước kia có làm gì có chuyện lớn nào là chị ấy chưa từng thấy đâu.”

 

Triệu Nghệ Nam cười: “Đúng thật, xem ra đúng là mấy năm nay cô ấy khó khăn hơn nhiều.”

 

Cả cuộc đời làm việc của Lý Hồng đều cống hiến cho tạp chí [Duyệt Tú], cô ấy thấy tạp chí ra đời, cùng tạp chí trưởng thành, cùng nó bước lên đỉnh, rồi lại cùng nó rơi xuống đáy.

 

Cả đời của “Duyệt Tú” cũng chính là cả đời của Lý Hồng.

 

Sau khi tập đoàn cắt giảm ngân sách cho tạp chí, rất nhiều lần Lý Hồng đều bỏ tiền túi ra bổ sung vào, cho dù đến tình trạng này nhưng cô ấy vẫn không bỏ cuộc.

 

Cô ấy muốn cược nốt một lần.

 

Triệu Nghệ Nam không thích dân cờ bạc, nhưng Lý Hồng thì khác.

 

Cô ấy bị Mạnh Xán Nhiên thuyết phục, một lần nữa bước vào giới, vậy thì cũng có khác gì đang cá cược đâu.

 

Lý Hồng đã rất lâu không thấy hăng hái như hôm nay, dường như cô ấy đã quay lại 20 năm trước, lúc tạp chí vẫn còn đang đứng trên đỉnh cao.

 

Lúc ấy, cô tiếp xúc với toàn những ngôi sao top đầu, thương hiệu tài trợ cũng toàn là các nhãn hiệu xa hoa cao cấp.

 

Buổi chụp ngày mai đã có món trang sức đá quý hàng đầu, mà mẫu ảnh Mạnh Xán Nhiên…

 

Sẽ là ngôi sao hàng đầu trong tương lai. 

 

Kim Mê không phải người mẫu chuyên nghiệp, nhưng trước kia cô chụp tạp chí khá nhiều lần, vậy nên cô đã đúc kết được không ít kinh nghiệm.

 

Thế nhưng cô lại thấy căng thẳng vì buổi chụp ảnh ngày mai.

 

“Đấy là gừng.” Tạ Trì vừa dứt lời thì Kim Mê đã nhét miếng gừng vào trong miệng.

 

Vị cay nóng truyền đến đầu lưỡi, Kim Mê nhổ miếng gừng ra, cầm cốc nước lọc gần đó lên uống.

 

“Cô có tâm sự à?” Tạ Trì đưa giấy ăn cho cô, vờ như vô tình cất tiếng hỏi.

 

Sau khi Hứa Gia Thượng đi, hai người họ không còn giận dỗi nhau nữa, tất cả lại quay về như ban đầu.

 

Không thể không thừa nhận bà nội đúng là rất cao tay.

 

eyJpdiI6ImhBbzFDYldlWlRqOWlXcFpoRTFHSWc9PSIsInZhbHVlIjoiWXhxaHpOeHloNWtaN3lXWkRqQTZvNENnaXd4KzFjMjMxRldmS3JrZHhPcHpnTUdTME9xTVM3MWFHWjJpRm11VmZvRlhCaU5Kc1p2ODNPbDE1Tng0Tm56R2tCR09zcXQxZUdreUR6aWFWWjJBU0V6cnZObWFMSGpwSDFGeEpWTDFVQlBNZldEak4reHpcL0x1Qzc2TlhRVDlBVm9mNURYR1FzZjBycnVuSzlWaDgweW95UzBcL0E5aGUyd3U4RlNVRVB5V3huVFVHS0Q1M05KY0g4TzBEb0RRZldqMmVrTWM0V2d1NkkrQnJRdllkSVlXMUJiQmFDRXcxODZIQ0hVQjF0QWp6MzRZSk9QQ1ZYcGhCWlRrS2JWV3JTTmtnMXJUeEg4RkNrSGFxS1ptbnlaeks1SVNHTjBkMktYV1ZHbEUzRGR4SWpNeDA0c1RDVWxGMjFVR2hDYkdrb1dRUjdVZExpN1lkQkdvSEtDTmhWbFcrbDZcL0ZcL25NdTI1M0R2OEZrVGVuUzI1VitrOVVyamlBc1ZWVjJoM2VMUTIzVFlUSnVXNTc5dHN4Yk51M3lBNWU0bERPdzF5TXpSaVlwRnI2aEd1RHNEXC9DTlFJMUVIVDVcL3lRaU1MQnUrVTdZa2tTanBjZ3NrelNBTGNIS1E9IiwibWFjIjoiNWMyYTljZjA4ZWQ5ZTNlNjllN2YxZWJlZjJhYjVmOTdkNzg0ZjQzMTE4NjE0MzE5NTc2MjZhOTg2MjYyYjE1YiJ9
eyJpdiI6ImpiYldQWXZZV3RERnJ1Y3hicWFwaGc9PSIsInZhbHVlIjoiR2VITzdnRlRZOG96a2N2REdlZ2lYYXBpN0c1amNlQ3l1ZmhxYWFadmtcL0s4dzBEbEdkZCt4elpQZjQ4VktGVkE2Y3p1KzlMWlRqUUtMdWlTelFUd2xRPT0iLCJtYWMiOiI4OTQ1ODhjNWI2NjIwMzVlZmQ5ZGMwODI3OTg5ZDk4NGY5NzFmMWY3Njg4ZDYwNzliNjQxNjZkNjQ5MTM0NGZkIn0=

“Chuyện này thì có gì phải căng thẳng?” Tạ Trì không hiểu nổi, trong mắt anh, lên sân khấu biểu diễn còn căng thẳng hơn nhiều, nhưng khi đó cô tham gia chương trình giải trí, dù phải đối mặt với máy quay phát sóng trực tiếp thì cô vẫn không hề luống cuống.

Ads
';
Advertisement