Bá Chủ Là Tôi

"Em phục sát đất rồi, sao Lý Hồng tìm được nơi như thế này? Chị ấy còn trâu bò hơn cả vệ tinh." Trên đường về nhàm Kim Mê vẫn còn lải nhải chuyện đó. 

 

Triệu Nghệ Nam ngồi cạnh cô, nhìn nhiếp ảnh gia phát mấy tấm ảnh ban đầu của cô, đầu không thèm ngẩng lên chút nào, đáp: "Lúc trước thì còn gọi một tiếng Lý chủ biên, chớp mắt đã thành Lý Hồng."

 

Kim Mê bĩu môi không nói tiếp lời, cô dựa vào gối trên ghế nhắm mắt thư giãn: "Chụp ảnh hai ngày còn mệt hơn so với quay phim hai ngày, ngày mai em sẽ ngủ sang ngày kế thì mới có thể tỉnh táo lại."

 

"Đúng là có hơi mệt một chút nhưng ảnh chụp xong có hiệu quả rất tốt." Triệu Nghệ Nam thuận tay đưa cho Kim Mê một tấm ảnh gốc: "Cô đừng nhìn nơi đó bằng ánh mắt bình thường, trong ống kính của nhiếp ảnh gia, nó khác biệt lắm."

 

Kim Mê chạm vào tấm ảnh và xem xét, đúng là như hai nơi khác biệt trong mắt cô, cực kỳ giống những điểm tham quan của người nổi tiếng trên mạng đang lừa mọi người đăng ký: "Nếu nơi này phát triển hơn, nó có thể trở thành điểm du lịch nóng, lừa mọi người đổ về đây."

 

"Cô đừng nói thế, đợi sau khi tạp chí phát hành, nói không chừng thật sự có thể khiến một nhóm fan hâm mộ đổ về đấy."

 

"Chu choa, liệu Thái Vinh có tức c.h.ế.t không?" Kim Mê nghĩ đến cảnh tượng đó, bỗng nhiên cảm thấy sự vất vả trong hai ngày nay đều xứng đáng: "Chị nói xem, chuyện năm đó liệu có phải do nhà họ Vương giật dây, sai bảo Thái Vinh làm không?"

 

Bàn tay lướt điện thoại di động của Triệu Nghê Nam hơi khựng một chút, cô ấy mở miệng nói: "Không biết nữa, thế nhưng mấy năm nay, Thái Vinh thăng chức một mạch ở trong điện ảnh Vương Quan, chứng tỏ Vương Cảnh Sanh rất trọng dụng cậu ta."

 

Năng lực của Thái Vinh như nào, Kim Mê hiểu rất rõ. Bằng thực lực của anh ta, không có khả năng ngồi vào vị trí này trong điện ảnh Vương Quan, nhà họ Vương không bao giờ đối tốt với anh ta đến thế mà không có lý do.

 

Mấy năm nay Tạ Trì vẫn đối phó với nhà họ Vương, Thái Vinh bên này có quan hệ với nhà họ Vương, thế nên ngày đó người xông vào phòng cô không phải Đặng Chấn Văn, nhưng khắp nơi lại lộ ra bóng dáng của nhà họ Vương.

 

"Chị Nam, lúc trước Kim Mê gặp nạn, đã ngồi trên một du thuyền xa hoa để về nước, chị còn ấn tượng chứ?"

 

Điều này làm cho hành động của Triệu Nghệ Nam đột ngột khựng lại. Cô ấy cất điện thoại, nghiêng đầu nhìn cô và hỏi: "Sao cô biết?"

 

"À thì, hành trình này đã được công khai mà? Hơn nữa vẫn có thể tìm thấy bản tin đưa ra trước đó." Tuy rằng lúc ấy Kim Mê không có ý đồ công khai, với độ nóng của của cô thời điểm đó vốn chẳng có sự riêng tư nào đáng nói, cô vừa lên thuyền đã có truyền thông đưa tin.

 

"Em nhớ rõ ràng lúc đó trên bản tin có nói, hai anh em nhà họ Vương cũng ở trên du thuyền."

 

"Đúng vậy, Kim Mê còn ăn cơm với bọn họ."

 

"Thế chị còn nhớ rõ chi tiết về ngày hôm đó không?" 

 

Đỉnh lông mày của Triệu Nghệ Nam giật giật, cô ấy nhìn Kim Mê như muốn tìm ra manh mối nào trên mặt của cô: "Cô muốn biết chi tiết gì? Bữa tiệc ngày đó tôi không tham dự, không biết những chuyện cụ thể, tuy nhiên..."

 

"Tuy nhiên thế nào?" Kim Mê vô thức ngồi thẳng dậy, ngay cả giọng điệu cũng trở nên căng thẳng.

 

Triệu Nghệ Nam trầm ngâm một lúc rồi nói với cô: "Danh tiếng của hai anh em nhà họ Vương không tốt, thật ra Kim Mê không muốn đi ăn cơm cùng bọn họ nhưng không cách nào từ chối được. Cô ấy lo lắng sẽ có chuyện phát sinh trên bàn ăn nên mang theo một cái bút ghi âm vào."

 

Kim Mê sửng sốt. Một câu của Triệu Nghệ Nam khiến cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Đúng là lúc đó cô có mang theo một cái bút ghi âm vào trong túi! Cô không muốn ghi lại gì cả, chẳng qua chỉ là cách thức để bảo vệ bản thân, nhưng rất có thể cái bút ghi âm này vô tình ghi lại điều then chốt gì đó!

 

eyJpdiI6InhHMnBvT25PM3p5NWt0Qlo2XC95Rm9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6InVNUHFTQVdFNDFcL1M3Q1ljalNXdmh2VmJjWHlDNU91XC82NE5jVlBDOE5SNmQ4NWJJZW44TUdvVG91b1BBTFA4WDlCYXZzXC91SDkzNGJGSFptSHlsdXRuM24xT3RDZ3lSbGlpeU9kVDhwSUlvcWRBOVZmZFwvTTA2dDNjQk9hQlRYUnNUbHRUVm9aTGJhRWtDWHVCWVVUazVzKzdORFFFazJIS3E3clJPblpIUDZRV1diWEs5QzdmZGVQOWluVThNYW10SStEdEhVdWlFVnNjWjVqMytsWnF3NHZIazRVTWhJSnJLTHJVOHdcL2JQQVZVVm1WZlNINkNiaVhEeHRoNkd6ajkzeGZJNVwvNGxONW1OUUxqelh1Sk1pOFwvWUh1N2xMQWdGdUFDYmplc0Z1cUdUdzBOYUZVMUVQaHpPaDBMZ2Q5eThBbUdcL3JoOElkckpERVlHOE9weHluREpNN0hKMVIwM1A0eHZGbXN4MmtrN3hcL0xBOTFrQ1VMaDdcL2Z4RllPTHd1Vzl6RG5TeFwvR2xuNmNYbjl1Ynpvcmo0aUVMYStaNjJVQ25sanpMd1lLU1ZsQ0pTZ1lRTHJUWUdnN2JuTlM2UGlVNjJRa2lmWEhiUTlTU044RzFmTVwvN0w0bEFJaHZlWjJkOVNCSm9aWXUxMG1LMjNYY0MwR2FwaEtNRW1SV3REWXhUWjJMS2RnaGZsMHB5WEhPMUdNbzk5SVJyTUFLYkFUSDlnVlErVlJIRklRbjhGZXhZMEFKWnMrUUF1bWYrNDhBR2wxSFwvdUhabEdnVVplMTg0K2dIQTJUSExSU1pCUEFqWlhTeVJwMlNWRmxzSHRGSW84bzBhVzllUFBRM2ZuZ1VCQkxwa2tibVdtVXFQK3dYalFIV3ZvTmZkN1BtVzhnXC9CZTJoQll0UHJHcGhKaHIyZkRWcUVBUXJzQlRmcFkxMlF0MDMrYjRtNGFGWUxMRWVidUhUQVRlM01jZXQ4Z1A3dmRxbVwvWEJpTk9VeTNkTTJyWVMxOHdqU3ZFeDRFaFd2SW5aSXhsaUY0czBRUFB4QWxnRmhHNG1mOHFuOFg2NVRvS2l3UVpOeWNjSWswbnRBN3lOQVA2Wk01T1wvSVlPcUlHU1M5STlDeDhESFlqRVRNWTlRUT09IiwibWFjIjoiM2E0NzQ0MDRiNDE4Y2M0ZWQ0YWM2NDJkMzIwODQ2ZmRiOWQzYzgwZjFlNzVlMWY4ZTM0NGEwNGJlNWE2MTNmNiJ9
eyJpdiI6IkRUSGkyOU9HZ3g4NVlkeDlwVEZrdGc9PSIsInZhbHVlIjoiZ0oyM0x6bVMwek5LNXFNbXR6ckxRWmdYeDJWMEtQMmFUeVhFWkRQMnpzT1greHZLNkYrTThRc2JOaDBTbTJaWlA3dEVkMUFISWw4ekpFeGNENW1NWlE9PSIsIm1hYyI6IjdiMDMzMTBmZWE3ZmM1YmVlZWI5ODViZmYzMGE1YmUwMmZhNjk0MjcwZDJlYWVkYTgxOWYzNDgxZTEzZTI4NjQifQ==

Bởi vì cả bữa cơm không có xung đột nào xảy ra nên cô cũng hề để tâm đến cái bút ghi âm đó.

Ads
';
Advertisement