Bá Chủ Là Tôi

Tạp chí của Kiều Chi cũng bán được vài triệu bản, trong số nghệ sĩ nữ doanh số này đã không tồi rồi, nhưng không may lại có Mạnh Xán Nhiên để so sánh.

 

“Tạp chí của Mạnh Xán Nhiên có thể bán tốt như vậy đều là nhờ chiếc vòng cổ!”

 

Thái Vinh giận dữ nghiến răng nghiến lợi, nhà họ Hứa giữ bí mật về chiếc vòng cổ, nhưng lúc ấy vẫn có tin tức rò rỉ nói bọn họ cho Mạnh Xán Nhiên mượn nó. 

 

Bên phía nhà họ Hứa vẫn không thừa nhận, Thái Vinh cũng cảm thấy không có khả năng nên coi như chuyện này chỉ do Mạnh Xán Nhiên tự lăng xê mà thôi.

 

Không ngờ cuối cùng nhà họ Hứa lại nhảy ra xác nhận chiếc vòng cổ đó, một nửa doanh số tạp chí của Mạnh Xán Nhiên hiện tại sẽ chia một nửa cho nhà họ Hứa.

 

Fan và seeder trên mạng cũng bắt đầu cứu vãn lại tôn nghiêm cho Kiều Chi theo ý anh ta, nói Mạnh Xán Nhiên dựa vào vòng cổ mới có thể bán ra được nhiều tạp chí như vậy, chẳng có gì phải kiêu ngạo cả.

 

Fan của Mạnh Xán Nhiên sao có thể để yên cho bọn họ, lập tức càng kiêu ngạo hơn, dù sao bọn họ cũng bỏ tiền thật ra mua tạp chí, hiện tại cứ nhằm Kiều Chi mà chửi thôi.

 

Có người nhân lúc hỗn loạn tung tin nói người đại diện của Kiều Chi từng tới nhà họ Hứa hỏi mượn vòng cổ, kết quả lại bị người ta đuổi ra ngoài, thậm chí còn có ảnh lúc đó anh ta bị bảo an kéo ra khỏi thang máy.

 

Trong ảnh người bị kéo ra đúng là Thái Vinh, anh ta thường bộc lộ quan điểm trước mặt giới truyền thông, trong giới fan không ít người đều nhận ra anh ta. Sau khi bức ảnh này bị lộ ra thì ngay lập tức bị lan truyền lên các nền tảng lớn, Thái Vinh tức giận đến mức đá lăn cái ghế đi.

 

“Mau đi xử lý đi cho tôi, còn đứng ngây ra đây làm gì? Hôm nay chưa mất mặt đủ đúng không!”

 

Trong tiếng giận dữ của anh ta, người trong văn phòng lập tức giải tán đi xử lý chuyện bức ảnh, tuy nhiên rất nhiều người đã lưu lại bức ảnh này rồi, bọn họ hoàn toàn không thể xoá hết được.

 

Nhà họ Hứa không phản hồi gì về vấn đề này, nhưng có thể chụp lén được bức ảnh này, chắc chắn là người của công ty bọn họ.

 

Fan của Mạnh Xán Nhiên khua chiêng gõ trống tuyên truyền chuyện này khắp nơi, seeder của Kiều Chi cũng ngại không nhắc lại chuyện vòng cổ, dù gì sếp của bọn họ đã bị bảo an kéo ra ngoài rồi.

 

“Được rồi, sự việc gần như đã giải quyết xong.” Triệu Nghệ Nam nhìn vẻ chật vật đi dẫn dắt bình luận và xoá ảnh của bên phía Thái Vinh, sau đó lật lại vấn đề: “Ván này chúng ta thắng rồi, nhà họ Hứa có công to.”

 

Vừa nói, cô ấy vừa nhìn Kim Mê đang ngồi đối diện nghịch điện thoại di động, hỏi: “Nhưng cô và nhà họ Hứa có quan hệ gì vậy? Tại sao người khác lại giúp đỡ cô như vậy?”

 

Không chỉ cho cô mượn vòng cổ, thậm chí còn làm dịch vụ hậu mãi giúp cô miễn phí.

 

“...” Kim Mê cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn nói thật với cô ấy: “Cũng không có quan hệ gì cả, chỉ là nhận cháu ngoại của chủ tịch Hứa làm con nuôi thôi.”

 

Triệu Nghệ Nam: “...”

 

Hay lắm, người khác đều nhận cha nuôi mẹ nuôi, đến lượt của cô Mạnh lại thành nhận con nuôi rồi?

 

“... Thôi được rồi.” Là một người đại diện có kiến thức rộng rãi, Triệu Nghệ Nam đã nhanh chóng chấp nhận giả thiết này: “Vậy người con nuôi này của cô xem ra có mặt mũi rất lớn ở Hứa Thị nhỉ.”

 

“... Chắc là vậy, hai vợ chồng chủ tịch thương thằng bé nhất.” Khi cô nhận Hứa Gia Thượng làm con nuôi, thật sự không nghĩ tới thằng bé có thể thay đổi quyết sách của nhà họ Hứa, cô đã đánh giá thấp Thượng Thượng rồi.

 

eyJpdiI6Iis0ZkVoZDc1UVwvOXk5eHorZkVlUzdnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImZuVDNPQWN4c1BoZkVnblB5ajFUTXBMV1BUUlJna1ZhMUNOMHFLbEpQSGZGa0NDWEVSd2ViZ0ZEdkVpTE9PdlM1REF3RkxNZVVsaFwvOWsrYmlseGxWK09ZUlIrWnlXTEw2ZlA3Q2JjT2V5YTJrdnFyOUNmTGpvdWVhWGw2Z2dNXC9ReGxMbmJwd29vWVpXR0t3c3FPd0c3SlF3N2RrOFZkNVB6aStOTHR3SWNYaEFOREgxcjV5ZHBodk1zbXRuZU4rOU9kd3Nxbk1jM25yRFwvK1dVUkltR1wvc25KOHZOVUFZZCtFVU5ZU0YxR0tDOXlEUHB5NmwxV2FPcVh6emcrK3hpVlVha3NFM0JlbDhuVU0rbTlSVkVGT2ozZWxHZ2t2b2g5U2lReUNDYnh3TzB2QWdtYVlpQ09ud1NDbnlxWUtlSWtKYWZRdDJhd0Y2Zlg0aExBTlozUWp4N2dlcGpSd1cyWGZob042XC9jZzZxRDdnMDRQR1hiY3F1WkJtT1wvM3p3U1pqRG1vOTJmK2ZjaG1yQVNUa1RHSEJ6bzBtcFJLS0d4NlJBUCtEZGNxUE4ycGdlZGdtdTNOQ3N5eGlWRXFaZXFaVDVLbWRLMFQ2ZU15TE94UHJoOEo2cTNMUlpOS1JjUmg2YzI4aFhWbzFzPSIsIm1hYyI6IjU2YzlkNGY4YTFkMGRiOTk3Zjk2ZmJiZTA4ZDc3OTI5MDgyZjQwZDdhY2Y4YmZmZDlkMzRjZmQwMDA4ZTEyODEifQ==
eyJpdiI6IlcwMDZqUlVkVUUwcFo4MndNS1Erenc9PSIsInZhbHVlIjoiM3hFTnZkZHUrdFg0WEFGbnZHK0ZzaEVpcXVSckI3WG1wZkNrNDZHdlVQa1FtVUVLaVVtdDJcL3BBbmhiSEtcL0JUdk50eFJOT1ZXc2NiTWRcL2NRcGxvcHc9PSIsIm1hYyI6ImJlNjIzZWRhODYwNjJlYjlhODQ1OTgyYjRmY2FhNmE0NTRjMzhmY2YxYWI2MDMyZTY2NzAyZjlhZTRiMjBkNmEifQ==

“Lý Hồng nói mời chúng ta đi ăn cơm, địa điểm đã quyết định rồi, đêm nay cô đi cùng tôi đi.” Doanh số của tạp chí lần này tốt như vậy, [Duyệt Tú] không nói là trở về thời kỳ đỉnh cao nhưng cũng coi như đã sống lại, không phải đối mặt với nguy cơ phá sản nữa, để tỏ lòng cảm ơn, Lý Hồng đã đặt riêng một phòng ở Thiên Hạ Cư: “Chỉ có chúng ta và vài người của ban biên tập cùng nhau chúc mừng chút thôi.”

Ads
';
Advertisement