Lần đầu cô cảm thấy mình bị theo dõi là khi chụp xong poster cho một nhãn hàng rồi hẹn mẹ ra ngoài ăn cơm.
Lúc rời khỏi nhà hàng, Kim Mê cảm thấy có người đang theo dõi mình.
Ngày hôm sau đến biệt thự Kim Hải gặp Triệu Nghệ Nam thì cảm giác đó lại xuất hiện.
Lần đầu tiên thì cô có thể tự nhủ là do mình gặp ảo giác, nhưng hai lần liên tiếp xảy ra thì cô không thể không cảnh giác.
"Chị cảm thấy có phải fan cuồng của em không?" Hai mươi năm trước, còn chưa có thuật ngữ fan cuồng này, Kim Mê đã từng bị fan hâm mộ theo dõi nhưng cô không ngờ Mạnh Xán Nhiên mới hot lên mấy ngày đã có fan cuồng rồi?
Mấy năm nay xảy ra rất nhiều chuyện rắc rối liên quan đến fan cuồng, Triệu Nghệ Nam nghe Kim Mê nói vậy thì cũng nghiêm túc nói: "Có khả năng, dạo này cô quá hot, đáng ra nên chú ý hơn mới phải."
Dạo này cô ấy đang bận tìm cố vấn pháp lý và trợ lý nên quên mất chuyện vệ sĩ, đúng là đã sơ sót chuyện này, nếu có fan cuồng bám đuôi thật thì phải nhanh chóng thuê vệ sĩ: "Hai ngày tới cô cố gắng hạn chế ra ngoài một mình, tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp vệ sĩ đi theo."
"Vâng." Kim Mê đã bị g.i.ế.c một lần nên cô quan tâm đến tính mạng mình hơn bất kỳ ai. Cô đã bắt đầu cân nhắc có nên hỏi mượn Tạ Trì mấy người trước khi vệ sĩ đến hay không?
Dù sao nhìn số lượng vệ sĩ canh giữ ở nhà cũ nhà họ Tạ cũng biết, chỗ của anh có rất nhiều.
"Vậy hôm nay cô về nhà sớm đi, sau này có sắp xếp gì tôi sẽ thông báo."
"Vâng." Kim Mê cầm túi xách rời khỏi studio. Ngồi trên xe, cô cầm điện thoại đọc kịch bản Triệu Nghệ Nam mới gửi đến, chủ yếu là cổ đại, cũng có mấy bộ chính kịch với bối cảnh đô thị nhưng còn chưa biết kịch bản.
Mấy kịch bản này đều chỉ có nội dung của mấy tập đầu, Kim Mê chọn một bộ cô cảm thấy khá hứng thú, vừa đọc được mấy dòng đã nghe tài xế Lý đằng trước nói: "Mợ chủ, hình như đằng sau có một chiếc taxi đang theo dõi chúng ta."
Kim Mê lập tức ngẩng lên rồi xoay người nhìn ra đằng sau: "Xe nào?"
"Chính là chiếc taxi đằng sau, đi theo chúng ta từ biệt thự Kim Hải."
Kim Mê nhìn chiếc xe tài xế Lý nói, chiếc xe kia cách xe bọn họ một đoạn, người theo dõi khá cẩn thận, nếu tài xế Lý không nói thì cô cũng không phát hiện là đang theo dõi họ: "Có chắc là theo dõi chúng ta không?"
"Vâng." Tài xế Lý gật đầu, lúc trước ông ấy lái xe cho Tạ Trì nên vô cùng nhạy cảm với loại xe này: "Tôi sẽ nghĩ cách cắt đuôi, mợ chủ hãy ngồi vững."
"À, được." Kim Mê lập tức cất di động vào túi xách rồi kiểm tra đai an toàn trên người rồi mới nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa bên cạnh xe.
Tài xế Lý lái xe nhanh hơn vừa rồi rất nhiều, còn dẫn dụ chiếc xe đằng sau đi vòng vòng một đoạn, chẳng mấy chốc đã cắt đuôi được khá xa.
Kim Mê nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa, nhìn ra đằng sau qua cửa kính: "Cắt đuôi được rồi à?"
"Vâng, tài xế taxi cũng sợ xảy ra chuyện nên không bám theo."
Giọng nói của tài xế Lý rất bình tĩnh như thể chuyện vừa rồi chỉ là chuyện cỏn con, Kim Mê không khỏi quay lại nhìn ông ấy: "Thầy Lý, lúc trước ông lái xe cho Tạ Trì à? Anh ấy thường gặp phải chuyện thế này sao?"
Tài xế Lý đáp: "Thân phận của sếp Tạ đặc biệt, hoàn cảnh xung quanh cũng tương đối phức tạp nên lái xe cho cậu ấy phải cẩn thận một chút."
Kim Mê khẽ gật đầu, ra nước ngoài còn bị ám sát thì chẳng phải nên cẩn thận sao?
Cô thả tay nắm cửa ra, cũng không có tâm trạng xem điện thoại nữa. Vừa rồi là một cái xe taxi theo dõi bọn họ, nếu thật sự là fan cuồng theo dõi chẳng phải không nên thuê xe sao?
Chẳng lẽ người theo dõi cô không phải fan cuồng? Thế thì sẽ là ai?
Bây giờ cô đang mang thân phận của Mạnh Xán Nhiên, hoàn toàn không có thù hận gì với nhà họ Vương... À, đúng rồi, hình như Ngô Thanh Thanh và Kiều Chi đều là người của nhà họ Vương, Thái Vinh cũng thế.
Chẳng lẽ là Thái Vinh?
Nếu là Thái Vinh thật thì anh ta cũng to gan thật đấy, bây giờ nhà họ Vương đã không phải nhà họ Vương của hai mươi năm trước, cảnh sát đang nhìn chằm chằm bọn họ đấy.
Dọc đường đi, Kim Mê vẫn luôn nghĩ về chuyện này, sau khi chiếc xe dừng lại trong vườn hoa cô vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Mẹ!" Giọng Hứa Gia Thượng đột nhiên vang lên, Kim Mê hơi sửng sốt, trông thấy Hứa Gia Thượng và Gia Quả cùng chạy về phía mình thì ngạc nhiên hỏi: "Thượng Thượng, con tới rồi à?"
"Vâng, con được nghỉ đông rồi, ông bà ngoại đưa con đến đây." Hứa Gia Thượng chạy đến ôm c.h.ặ.t c.h.â.n cô rồi ngẩng đầu nhìn lên, hỏi: "Mẹ, con có thể ở lại đây nghỉ đông không ạ?"
"Được chứ, Gia Gia cũng rất nhớ con đó." Kim Mê giơ tay xoa đầu cậu bé, tạm thời gác chuyện phiền lòng sang một bên.
Hứa Gia Thượng cười vui vẻ: "Ba cũng đang ở nhà đó, hôm nay nhà bếp làm nhiều đồ ăn ngon lắm."
"Vậy thì chúng ta có lộc ăn rồi." Kim Mê nói rồi dắt Hứa Gia Thượng vào trong nhà.
Trong phòng khách, Trần Giác đang bàn công việc với Tạ Trì, nhớ đến một nghìn quyển tạp chí trong văn phòng tổng giám đốc thì nói: "Sếp, anh tính xử lý một ngàn quyển tạp chí của cô Mạnh trong văn phòng thế nào ạ?"
Cũng không thể chất mãi trong văn phòng chứ.
"Dạ, thưa sếp." Trần Giác có thể đoán được lúc mọi người nhận được quyển tạp chí của cô Mạnh sẽ lan truyền quan hệ của tổng giám đốc và cô Mạnh thế nào rồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất