Bá Chủ Là Tôi

Kim Thận: “…”

 

Gì vậy? Một kẻ lừa đảo như cô mà sao còn hung hăng hơn cả nạn nhân là ông ấy vậy?

 

“Cô…”

 

“Chuyện này không quan trọng!” Cuối cùng Kim Thận cũng bị người khác ngắt lời một lần. Rất hiển nhiên, lúc này tâm tư của Phan Tuệ Chân không tập trung vào cái tên ở nhà, bà ấy vẫn còn nhớ Mạnh Xán Nhiên bằng tuổi Miểu Miểu, năm nay mới hai mươi ba: “Đứa bé này là con của các con hả? Trông thằng bé ít nhất cũng được bốn năm tuổi rồi. Năm năm trước con mới mười tám thôi mà!”

 

Kim Mê: “…”

 

Nghe lời nhắc nhở của bà ấy, Kim Thận cũng nhận ra điểm mù này. Nếu Mạnh Xán Nhiên đẻ đứa bé này năm mười tám tuổi thì tức là lúc cô ấy mang thai chỉ mới mười bảy…

 

Ánh mắt của ông ấy và Phan Tuệ Chân đồng loạt nhìn về phía Tạ Trì, trong mắt tràn ngập bốn chữ “không bằng cầm thú”.

 

Tạ Trì: “…”

 

“Không phải không phải, đứa bé này không phải là do bọn con sinh, nó là con nuôi của bọn con.” Kim Mê vội giải thích.

 

“Hơ, cô định lừa ai hả?” Kim Thận cười khinh thường: “Vừa rồi thằng bé này cứ luôn miệng gọi cô là mẹ đấy nhé.”

 

“… Thượng Thượng cực kỳ thích chúng tôi nên thằng bé gọi chúng tôi là ba mẹ, chuyện này chú cũng muốn nhúng tay hả? Chú là cảnh sát vũ trụ à?”

 

“…” Kim Thận phát hiện cảm khác bị cà khịa này cứ như đã từng quen biết. Ông ấy quan sát cô gái trẻ trước mặt mình một lát, không tiếp tục tán phét với cô nữa: “Được, thế thì chúng ta trò chuyện về mấy chục triệu và biệt thự Kim Hải mà cô lừa gạt của vợ tôi.”

 

Phan Tuệ Chân nói: “Chính em tự nguyện chuyển tiền cho Miểu Miểu, biệt thự cũng là do em tặng cho con bé, em nhận con bé làm con gái nuôi nên tất nhiên phải tặng quà gặp mặt cho nó.”

 

Những lời này khiến Kim Thận hoàn toàn câm nín. Ông ấy bình tĩnh lại một lát rồi mới lên tiếng: “Cho dù em muốn tặng quà gặp mặt cho cô ta thì cũng đâu cần tặng nhiều đến thế? Rõ ràng là em bị cô ta tẩy não, bị lừa rồi!”

 

Kim Thận thật sự không thể ngờ được rằng bây giờ vẫn còn kiểu lừa đảo mới tinh như thế này, đóng giả làm con của người già neo đơn rồi lừa hết sạch tài sản của họ! Quả thật đáng giận!

 

“Chuyện này cần thiết báo cảnh sát để cảnh sát phân xử.” Ông ấy cầm điện thoại lên định báo cảnh sát. Kim Mê bước tới bấm tắt điện thoại của ông ấy rồi nói với ông ấy: “Chú Kim, chúng ta ra ngoài trò chuyện riêng đi.”

 

Kim Thận ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt đề  phòng: “Sao? Bây giờ cô lại định tẩy não cho một mình tôi hả?”

 

Ông ấy vẫn còn nhớ lúc nãy cô gái này vừa bước ra ngoài, bỗng dưng gọi mình một tiếng ba.

 

Kim Mê mỉm cười với ông ấy: “Chuyện này, tôi nghĩ chắc chú sẽ không muốn nói trước mặt mọi người đâu.”

 

“Hừ.” Kim Thận cười khẩy một tiếng, ngồi thẳng lưng trên ghế: “Kim Thận tôi đây cả đời đi thẳng ngồi ngay, có chuyện gì mà không dám cho người khác biết?”

 

“Thế thì được.” Kim Mê mỉm cười nói: “Không biết chú có còn nhớ một người hàng xóm tên là dì Đường…”

 

“Ấy ấy ấy!” Kim Thận đứng phắt dậy từ trên ghế, kéo cô ra ngoài: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”

 

Nhân viên phục vụ dẫn họ vào một phòng nghỉ nhỏ. Kim Mê đứng trong phòng, nhíu mày nhìn Kim Thận: “Tôi còn nhớ hồi lớp 7, hôm ấy mẹ tôi trực ca đêm, tôi tan học về nhà thì thấy dì Đường hàng xóm đang ở nhà mình, dây dưa lôi kéo với chú…”

 

“Dây dưa lôi kéo là cái quái gì? Cô dùng từ cho cẩn thận vào, đó là do dì Đường của cô cảm thấy không khỏe nên tôi định đưa bà ấy đến bệnh viện! Tôi không có dây dưa với bà ấy nhé!”

 

“À, hình như là có chuyện như vậy…”

 

“Cái gì mà hình như? Sự thật chính là như thế!” Nói đến đây, cuối cùng Kim Thận cũng nhận thấy có gì đó là lạ: “Sao cô lại biết chuyện này? Ngay cả chuyện này mà cô cũng điều tra được hả?”

 

Kim Mê trả lời: “Chỉ có mình chú và Kim Mê mới biết chuyện này, ngay cả dì Phan cũng không biết, vậy thì tôi điều tra ở đâu ra?”

 

“… Từ chỗ dì Đường?”

 

eyJpdiI6IjR1SG5oZDVWdExTVFwvVHJFMWllTGhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkZiTEM4QXFFT2tnWjkyZ1UxQ1ZaVFNXVE1YdzJudGRrdGtBVmlPM3doZlVVMUpUZEdhMGZERnU5TkNyVGZ1VVQxOGVJU3ZiekJVUHhBK1Z6N1oyV0pKRkNwOEFKaGQ2cnRnWXZoOXlQTXZIRXg2QWV0eFNGOXAyZkdONGRDQ1BGT1RhR2RhejRNcHNJZlpYVytcL1pDSk1qelFKQVVPNDFGSmxZTVpURE1wSGtoditJUk9qRFlyQkxUNWNmRmVFK0RBRUFwMVV0WkhXSlVEMUZCWW1lcXNtTlpiU21lRFwvSlNcL0R1TWlKRUFmS1lxQUxPbUd0MVprYVhZdG50S3lMZVlzbXVkenV0cm1VcEV5XC9mditmdVhoYktQZWp6bXNKUnIrRzF4TWJZaTliQjUzWXZIcDdLcDE2eUp3bUorRlBtcWMxVSthWHpuUWZEN1Vrajl2d3MxWTdFSmNOeDRNbTNaQjJTMldoaU1ESTl1RnFLY2VtZTZQazJsc1pKckk2anJweGo3WURIUGdlSDlkQnNxTEVxblwvcStOeTJsdDB1NkIyQitDelJXNlI0OSs0UUF3RWk0WDh0ZDdcL29FSWRLYkxQRzc0VHYxb3RldGlFcGNNemhXQkxyellqNkVOQmRHdjE1MVVcL1hnTlY0az0iLCJtYWMiOiI4NDI4NTE1ZGI3ODJiYTE2OGFiOWNhNTFmOGMxNzg5ZGI2MDlkMTlmODdiZTk5NGYwNTVmYzc0MzkxMjU4NzExIn0=
eyJpdiI6InUzcFlZT2QxbGlLaDdaa0EzNTdJUnc9PSIsInZhbHVlIjoiOWhVWUFMVjlKekRYOGRHR25WRW1lbWtrNHlJcVVGb3dJcUJndUVcL2tYK3plXC8weWc4VGFQdVh4eFwvVkRkbk80d004amwyWHVCTXRyR3J6ckhIWDlEVkE9PSIsIm1hYyI6ImEwNDUzNTQyZDQ0ZjQzMGRjZTE2MGNmZGM1YmYwNTk4NjhjMWMyZTNkZTNmNGZkMzNjOTljOWY3YzYzODM2NTEifQ==

Kim Thận: “…”

Ads
';
Advertisement