Dì Đường chuyển tới sống ở đối diện nhà Kim Mê hồi cô học tiểu học. Dì Đường là một bà mẹ đơn thân, sống cùng một cô con gái đang tuổi đi nhà trẻ, không biết ba của bé gái đó là ai.
Dì Đường vừa phải đi làm vừa phải nuôi con một mình nên bọn họ là hàng xóm, bình thường vẫn cố gắng giúp đỡ dì Đường một chút. Chuyện này vốn cũng không có vấn đề gì cả, vấn đề nằm ở chỗ dì Đường là một phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp.
Xung quanh một người phụ nữ xinh đẹp luôn luôn bủa vây rất nhiều điều thị phi, xinh đẹp chính là tội của dì Đường. Để tránh điều tiếng không hay, ba Kim Mê không tiện qua lại quá thân thiết với dì Đường, bình thường có việc gì cũng toàn là mẹ Kim Mê sang giúp. Hôm đó, mẹ Kim Mê phải trực ca đêm, dì Đường lại đổ bệnh, ba Kim Mê muốn đưa dì Đường tới bệnh viện, vừa khéo bị Kim Mê tan học về nhà bắt gặp.
Tuy hành vi của Kim Thận hết sức đường hoàng nhưng thực lòng ông ấy vẫn sợ Phan Tuệ Chân hiểu lầm, nhất là các hàng xóm quanh nhà còn hay thích buôn dưa lê bán dưa chuột những chuyện như thế này, cho nên ông ấy mới bị Kim Mê mượn cớ đó bắt chẹt một khoản.
Quả thực chuyện này chỉ có hai người bọn họ biết, cho dù Mạnh Xán Nhiên có bản lĩnh cao tận trời cũng không thể hỏi được chuyện này từ miệng Kim Mê đúng không?
Kim Thận nhìn người trước mặt, đầu óc rối như mớ bòng bong.
Mặt khác, lúc này ở trong căn phòng, Phan Tuệ Chân đang ngồi mặt đối mặt với Tạ Trì và Hứa Gia Thượng, không ai nói với ai câu nào.
Về lý thuyết, Tạ Trì là chồng của Mạnh Xán Nhiên, không có quan hệ gì với Kim Mê, đương nhiên cũng không có quan hệ gì với Phan Tuệ Chân nhưng hiện tại Mạnh Xán Nhiên chính là Kim Mê, chồng của Mạnh Xán Nhiên chẳng khác nào chồng của Kim Mê…
Nếu vậy thì đương nhiên Phan Tuệ Chân cũng phải nhìn Tạ Trì bằng con mắt khác.
“Dì Phan, dì thực sự đã tặng biệt thự ở Kim Hải cho Mạnh Xán Nhiên rồi ạ?” Trong căn phòng yên tĩnh, cuối cùng Tạ Trì là người chủ động phá tan bầu không khí im lặng.
Biệt thự Kim Hải nổi tiếng là toà nhà có tiền cũng không thể mua được ở thành phố A, Tạ Trì cũng có nghe nói đôi chút về nó. Không đề cập tới giá trị của ngôi biệt thự này, chỉ xét tới nó là di sản của Kim Mê thôi, anh cảm thấy mẹ Kim Mê sẽ không tùy tiện bán nó đi.
Mạnh Xán Nhiên có thể khiến dì Phan chịu tặng biệt thự này cho cô, vậy thì quả là đã được mẹ Kim Mê đối xử chẳng khác gì con gái ruột.
“Phải, con bé cần một chỗ làm phòng làm việc, tôi thấy biệt thự đó rất phù hợp.” Phan Tuệ Chân gật đầu, giải thích giúp Kim Mê một câu: “Tuy nhiên, chuyện này thực sự là tôi tự nguyện tặng cho con bé, con bé không hề lừa tôi, các cậu đừng hiểu lầm con bé.”
Tạ Trì: “...”
Không thân chẳng quen mà lại làm tới mức đó, nếu không phải là lừa gạt thì chỉ còn có thể là bị ếm bùa thôi phải không?
“Cậu kết hôn với Miểu Miểu nhà tôi từ khi nào vậy?” Phan Tuệ Chân quan sát Tạ Trì ngồi đối diện, hỏi dò một câu.
Đây là lần đầu tiên Phan Tuệ Chân gặp Tạ Trì, bà ấy không hề biết đối phương làm nghề gì nhưng thấy anh mặc Âu phục, đi giày da, phong thái đĩnh đạc hơn người thì chắc chắn anh không phải là người bình thường rồi. Khoan không đề cập tới gia cảnh, chỉ riêng ngoại hình này thôi…
Dáng dấp thực sự quá điển trai, chắc chắn xung quanh anh có rất nhiều phụ nữ thích anh, có nhiều cám dỗ như vậy, thử hỏi làm sao người ta có thể yên tâm trao con gái nhà mình cho anh được.
Tạ Trì không biết ngoại hình của mình lại bị trừ điểm trong lòng mẹ Kim Mê, anh còn nghiêm túc trả lời câu hỏi của bà ấy: “Bọn cháu đã kết hôn được gần một năm rồi.”
“Ồ, gần một năm rồi à…” Lúc trước, khi bà ấy và Kim Mê nhận nhau, Kim Mê nói mình chỉ vừa mới tới đây được vài ngày, nếu vậy thì đây là người chồng mà Mạnh Xán Nhiên tìm cho Kim Mê rồi.
Nếu như Kim Mê chọn chồng, chắc chắn bà ấy sẽ phản đối cô lấy một người chồng có hệ số an toàn thấp như vậy.
Vừa rồi, Hứa Gia Thượng đã nghe mẹ mình nói Phan Tuệ Chân là mẹ nuôi của mẹ, vậy nên khi thấy Phan Tuệ Chân nhìn mình, cậu bé lập tức cất giọng nói non nớt trẻ con chào bà ấy: “Cháu chào bà ngoại ạ, cháu là Hứa Gia Thượng, bà ngoại có thể gọi cháu là Thượng Thượng.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất