Bá Chủ Là Tôi

“Ồ, Thượng Thượng ngoan.” Phan Tuệ Chân nói chuyện với cậu bé, giọng trở nên nhẹ nhàng, thủ thỉ, cậu bé này quả là ngoan ngoãn, đáng yêu: “Thượng Thượng có đói không? Hay là bà cho Thượng Thượng ăn trước nhé?”

 

Hứa Gia Thượng lắc đầu, nói với Phan Tuệ Chân: “Thượng Thượng đợi mẹ về ăn chung.”

 

Nói đến đây, cậu bé nhìn Phan Tuệ Chân với biểu cảm đầy tội nghiệp: “Bà ngoại ơi, bà sẽ không bắt mẹ cháu đi gặp chú cảnh sát chứ ạ?”

 

Tạ Trì ngồi xem Hứa Gia Thượng diễn: “...”

 

Anh sống chung với cậu bé lâu vậy rồi, nếu vẫn còn không nhận ra sự ngoan ngoãn, dễ thương của cậu bé toàn là giả vờ thì anh cũng khỏi cần lăn lộn với đời nữa. Thế nhưng, ở trước mặt Kim Mê, quả thực Hứa Gia Thượng rất cố gắng làm một đứa trẻ muốn lấy lòng mẹ nên anh cũng không vạch trần cậu bé.

 

Không thể không nói, trình độ diễn xuất tự nhiên của Hứa Gia Thượng thực sự rất giống con ruột của Kim Mê.

 

Phan Tuệ Chân lập tức bị tài nghệ diễn xuất của Hứa Gia Thượng lừa gạt, bà ấy an ủi cậu bé: “Đương nhiên là không rồi, ông ngoại cháu hiểu lầm Miểu Miểu đấy thôi, chỉ cần hai người nói rõ với nhau là được.”

 

Hứa Gia Thượng đỏ hoe mắt, gật đầu, biểu cảm cứ như thể nếu bọn họ báo cảnh sát thì một giây sau cậu bé sẽ òa khóc thật to vậy.

 

Phan Tuệ Chân không khỏi đau lòng, muốn gọi chút gì đó cho Hứa Gia Thượng ăn, lúc này, Kim Mê và Kim Thận cũng vừa khéo trở về.

 

Tạ Trì không biết hai người họ đã nói gì với nhau nhưng sau khi Kim Thận quay lại, thái độ ông ấy lập tức thay đổi hoàn toàn, không còn la hét đòi báo cảnh sát nữa, chẳng qua trông trạng thái cứ như thể… Cách nhìn nhận về thế giới này đã hoàn toàn bị thay đổi.

 

“Được rồi, chuyện hiểu lầm đã được giải thích rõ ràng rồi, chúng ta cùng ăn với nhau một bữa nào.” Kim Mê gọi nhân viên phục vụ tới gọi đồ ăn, họ phải đợi một lúc chờ phòng bếp nấu đồ ăn nên nhân viên phục vụ mang hamburger bò rau thơm mà họ mua tới.

 

Không những vậy, chúng vẫn còn nóng hổi.

 

“Ồ, là hamburger bò rau thơm! Tổng giám đốc Tạ quả là giỏi giải quyết vấn đề.” Kim Mê lấy hai chiếc đĩa, cắt đôi chiếc hamburger thành hai phần, chia một nửa cho Hứa Gia Thượng: “Thượng Thượng, chiếc hamburger này to quá, con ăn một nửa thôi nhé, mẹ còn gọi rất nhiều đồ ăn khác nữa.”

 

“Vâng, thưa mẹ.” Hứa Gia Thượng nhận lấy phần hamburger của mình rồi ngồi ăn, Kim Mê dặn cậu bé ăn chậm rồi cắt tiếp cho Phan Tuệ Chân và Kim Thận mỗi người một nửa chiếc hamburger.

 

“Anh có ăn không?” Kim Mê nghiêng đầu hỏi Tạ Trì ngồi bên cạnh.

 

Vừa rồi cô cắt hai chiếc hamburger, hiện tại chỉ còn lại nửa chiếc, Tạ Trì liếc nhìn rồi hỏi cô: “Không phải cô thích ăn món này à? Tôi ăn nó thì cô ăn gì?”

 

Kim Mê nói: “Chẳng phải mua tổng cộng ba chiếc hay sao? Tôi ăn nguyên một cái còn lại.”

 

Tạ Trì: “...”

 

Được, không hổ là cô.

 

Thế là anh nhẹ nhõm trong lòng, kéo chiếc đĩa trước mặt Kim Mê lại trước mặt mình, cầm d.a.o cắt nó thành miếng nhỏ.

 

Kim Mê cảm thấy anh thực sự rất ưa giữ hình tượng, ăn hamburger mà cũng nhã nhặn như vậy, cô thì khác, cô cầm cả cái lên cắn: “Ôi, bò rau thơm đúng là tuyệt vời!”

 

Phan Tuệ Chân ngồi đối diện nhìn cô, không nhịn được bật cười: “Trước đây Miểu Miểu thích ăn bò hấp nhất, kiểu gì cũng phải thả thêm rau thơm vào.”

 

“Dạ dạ, rau thơm là linh hồn của món thịt bò mà.” Kim Mê gật đầu lia lịa, nhắc tới mới nhớ, lâu lắm rồi cô không được ăn món bò hấp của mẹ.

 

Tạ Trì lặng lẽ quan sát bọn họ, trong lòng anh có một suy đoán cực kỳ to gan nhưng vì quá viển vông nên lại bị chính anh bác bỏ.

 

Bỏ qua khúc nhạc dạo ngắn ngủi ban đầu, bữa cơm này thực sự rất vui vẻ, chỉ có điều, có lẽ Kim Thận phải tốn một chút thời gian mới có thể tiêu hóa được chuyện ngày hôm nay.

 

Lúc ra về, Kim Mê không đi chung với Tạ Trì và Hứa Gia Thượng. 

 

Vừa rồi có Tạ Trì ở đây nên Phan Tuệ Chân không tiện hỏi, giờ bà ấy và Kim Mê đi riêng với nhau, bà ấy mới thì thầm hỏi cô: “Sao con không nói với mẹ tiếng nào về chuyện con đã kết hôn vậy?”

 

“À, tại vì bọn con cũng sắp ly hôn rồi.” Kim Mê ấp úng đáp.

 

Phan Tuệ Chân ngẩn người, Kim Mê giải thích: “Nhà họ Tạ và nhà họ Mạnh vốn là thông gia, ngay từ đầu hai người đã thỏa thuận sẽ ly hôn rồi.”

 

“Ồ... Vậy cũng tốt, tổng giám đốc Tạ đúng là không hợp cho lắm.”

 

Lời này khiến Kim Mê hơi tò mò: “Tại sao ạ?”

 

“Thằng bé không chỉ giàu có mà còn đẹp trai như vậy nữa, không ổn định chút nào.”

 

“...” Từ trước tới nay, Kim Mê chưa từng thảo luận với mẹ về chuyện kết hôn, không ngờ tiêu chuẩn của mẹ cô lại là như vậy: “Nhưng chẳng phải xấu trai cũng vẫn ngoại tình như thường hay sao?”

 

eyJpdiI6Ilk2K3N1NkxPTGlOUDliU291dFhrTEE9PSIsInZhbHVlIjoiSjZLc1Y0VUE1V0lLaVI4RlgzcEhPajR3TjZJUDBlSEdKM1dXOFVGQ2hDb1lta1RJbTdWWFZDXC8zTGlhbXNVS1o5YndUSE52T2ozMzNKY3o0ZG40am5WZVRUMkNMQ05mUEU0MGdqMCtBMWxZODIxZUFuVXJsXC9FdGNoczk1ajZlNURFeUxjKys1c2U2WUZQMUc3Sk5BVjR2V3ZVdHYyZStFcmpUbk4yMUYrVWNZU2ZMdXprb3BTOWFNNXFcL0lVazV3S213KzdmcFVJdXh5NFdNWU9NNG1JeVhmbmJaSVdCTTl4TjlMR0xCQTYxNUlsbHdPSjk1aUhIRXFpb0lrZE14dFZHSGJiSjBkak11MnErWjBhVG9cL0hnTVY4SU52XC9pWnBoUHZwWEdZS2VjanZoSWE3UERrTDN0OG5haUZEU1A0WGtWTTB6Vnc4aXo2NmpSS1Z1WXpWOHB2R0M4d25jS1dOTkpIcHVCYURyclpPaXlaUkR0TWhlUXlOQkFEK1wvSnhoUVprakVTZDcreVM5ZHdIWDg1YlBJUVpzXC9sVUVBTnpBWFkwN3BcL0ZVdEJvPSIsIm1hYyI6IjcwOTNmMDQ2Nzk5YWRjZmUzMjMxMGE2OWY3NmYzNzMyZGE3ZGRiNWIyZDM2ZThhOGM1YmU0YjU2YWNmOGZjOWEifQ==
eyJpdiI6IlwvMk03MGtraEgzNUZQODE4T2JseUVBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IllQQThNRjhuXC8zdFBCQlVpdDN3TDFcL0crM1wvS1RlYWNsZm9ZR1wvT3VmQ1hnVjFES2VpY0ZvdlBibDhUUU1VXC9vSlhrNjN1SjdJMWtlUEQ2bk5jaTZOWVE9PSIsIm1hYyI6ImI0NTIzNWIzYjZhODUzNGQ5NmQ0NGNlODI2Y2Q4MGI0NWFjMmI1MTM5NGJiOWIxYzk4Zjg2NDExNWFhNDAxMzkifQ==

Kim Mê cười, gật đầu: “Vâng, mẹ bảo con đừng kiếm chồng đẹp trai nhưng chính mẹ lại lấy người đẹp trai nhất.”

Ads
';
Advertisement